Yến Đường hiếm khi nhận được lời nhận xét từ người khác, bởi vì người ta thường chẳng buồn bận tâm để đánh giá một người cứ mãi lưng chừng, không hơn không kém.
Cái gọi là lưng chừng ấy có nghĩa là cuộc sống của cô vừa không đủ khiến người khác phải ngưỡng mộ ghen tị, mà cũng chẳng đến mức bi thảm để người ta phải động lòng trắc ẩn.
Thậm chí, người ta còn chẳng buồn để mắt tới một người cứ mãi lưng chừng như thế.
Cho nên, khi Tống Úc nở một nụ cười hoàn toàn không mang ác ý, một nụ cười vô cùng thuần khiết, thế nhưng lại buông lời nhận xét rằng cô "trông thật đáng thương", Yến Đường vẫn chưa thể nào hiểu hết được ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
Dẫu vậy, khi bị học sinh của mình dùng một từ như thế để miêu tả, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác có chút ngượng ngùng.
"Đó là sự mộc mạc." Yến Đường vờ như không có gì, điềm nhiên sửa lại, thậm chí còn dạy ngay tại chỗ cho anh cách viết hai chữ này trong tiếng Trung.
Cô lại nói thêm bằng tiếng Nga: "Mộc mạc chính là phẩm chất vĩ đại của giai cấp công nhân."
Tống Úc bị cô chọc cho bật cười.
Nhờ vậy mà bầu không khí cũng không trở nên quá khó xử.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT