“Đến muộn một phút thì cũng là đến muộn!”
Vị quản lý ở sau quầy trực ban đến cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
“Hôm nay cô xin xỏ, ngày mai lại đến người khác xin xỏ, thế thì thà rằng đừng chấm công nữa cho rồi.”
Yến Đường cố gắng giải thích rằng lúc cô đến nơi vẫn còn hai phút nữa mới đến sáu giờ, là do hệ thống bị lag nên mới ghi nhận chậm, nhưng vị quản lý lại “chậc” một tiếng: Chuyện này thì biết nói thế nào cho rõ được, lại chẳng có ai nhìn thấy cả.
Cô thở dài một hơi.
Đến muộn một phút hay đến muộn năm mươi phút thì cũng đều bị trừ năm mươi tệ. Công việc tạm thời này hai tiếng được một trăm tệ, mỗi lần phải làm ít nhất bốn tiếng, vậy mà bây giờ còn chưa bắt đầu làm việc, đã coi như biếu không cả một giờ đồng hồ rồi.
“Nhanh lên đi, giờ này đông người lắm, ai cũng đang chờ thanh toán đấy.”
Vị quản lý lấy ra hai cuộn giấy in hóa đơn và một tờ bảng giá khuyến mãi của ngày hôm nay đưa cho cô, rồi dặn dò rằng trong lúc quét mã hàng thì phải nhớ để ý sản phẩm, nhắc nhở khách hàng đổi quà hoặc mua thêm sản phẩm.
Yến Đường khoác chiếc áo ghi lê màu đỏ ra bên ngoài áo hoodie trắng, sau đó kẹp tóc ra sau gáy, vài lọn tóc lòa xòa rơi xuống bên má.
Tấm gương hình vuông lốm đốm trên tường phản chiếu một khuôn mặt trái xoan, với đôi mắt hạnh và sống mũi cao. Vốn dĩ là những đường nét ngũ quan xinh đẹp, nhưng vẻ hiền lành dịu dàng, cam chịu của cô lại khiến cô trông giống như một viên ngọc trai bị phủ bụi, mới nhìn qua thì chẳng có gì nổi bật.
Cô đi đến trước quầy thu ngân số chín, khởi động máy, ghi lại số dư trong quầy, kiểm tra số lượng túi mua sắm, rồi lắp giấy in vào máy in hóa đơn.
Sau khi chắc chắn mọi thứ đã sẵn sàng, cô liền mở lối thanh toán, hắng giọng một cái rồi giơ tay lên: “Bên này cũng có thể thanh toán ạ——”
Xung quanh Thôn Trung Quan (tên một con đường) có rất nhiều trường đại học và công ty, cho nên trung tâm thương mại vào tối thứ Sáu lúc nào cũng đông nghịt người, những khách hàng đang xếp hàng dài ở phía bên kia liền chen chúc về phía cô giống như một đàn kiến đang tranh giành thức ăn.
“Quý khách có cần túi đựng đồ không ạ?”
“Không cần, không cần đâu.” Người cô ở phía đối diện có vẻ hơi sốt ruột, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn: “Cháu làm nhanh lên một chút đi.”
Máy quét phản ứng khá chậm, nếu lướt sản phẩm qua quá nhanh thì rất dễ bị sót, mà như vậy thì cô sẽ phải tự bỏ tiền túi ra đền, còn nếu cứ cầm mã vạch lắc qua lắc lại thêm vài lần thì lại dễ bị quét thừa, đến lúc đó lại phải nhờ quản lý ca xóa bỏ ghi chép thì thể nào cũng sẽ bị mắng.
Yến Đường quét xong hàng hóa trong tiếng phàn nàn lầm bầm của vị khách, “Tổng cộng là 249.5 tệ, cô thanh toán bằng cách nào ạ?”
Làm công việc thời vụ cũng chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì, công việc càng ở tầng lớp dưới đáy thì ngược lại quy củ lại càng nhiều, đâu đâu cũng là những bãi mìn có thể khiến mình bị mắng chửi và trừ tiền.
Thế nhưng đây cũng chỉ là một trong những khuyết điểm mà thôi.
Yến Đường đang theo học tại một trường đại học “song phi”* ở Bắc Kinh, chen chúc cùng với các trường đại học danh tiếng khác trong khu vực quận Hải Điến này, nếu như không may một chút, thì rất dễ dàng gặp phải bạn học cùng trường đại học.
*Chỉ các trường đại học không thuộc dự án 985 và 211 - hệ thống các trường ĐH hàng đầu của TQ
Và nếu như không may hơn nữa, có lẽ cô sẽ còn gặp phải cả những người bạn học cùng trường cấp ba, đã cùng nhau từ thành phố Nam đến Bắc Kinh để học đại học.
Nhưng nếu như người mà cô gặp phải vào đúng lúc này lại là Giang Duật Hành, vậy thì đúng là xui xẻo thật rồi.
“Yến Đường?” Giang Duật Hành đẩy xe mua sắm, có chút ngạc nhiên mà gọi tên cô một tiếng.
Yến Đường nắm chặt lấy máy quét mã, cố gắng tỏ ra bình tĩnh để nở một nụ cười: “Thật là trùng hợp quá.”
Giang Duật Hành có mày thanh mắt tú, vóc dáng cao ráo, nổi bật như hạc giữa bầy gà trong đám đông, mà cô bạn gái ở bên cạnh cậu ta cũng vô cùng thanh tú đáng yêu.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, không ngờ cậu lại làm việc ở đây.”
Cậu ta ôn tồn hỏi han vài câu, rồi lấy hàng hóa trong giỏ mua sắm ra để cho cô quét mã vạch.
Yến Đường mỉm cười đáp: “Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đến đây kiếm chút tiền tiêu vặt thôi.”
“Thì ra là làm thêm à, vậy cậu định tìm việc làm hay là học lên cao hơn?” Cậu ta hỏi với một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Cùng học tập tại quận Hải Điến, nhưng đối với một sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh như Giang Duật Hành mà nói, thì việc tìm kiếm việc làm, đi du học, hay được tuyển thẳng lên cao học, tất cả đều là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng Yến Đường thì lại không phải như vậy.
“Tôi có lẽ sẽ chuẩn bị để thi công chức.” Cô nói.
“Vậy thì có phải là hơi muộn rồi không? Kỳ thi công chức quốc gia đã qua rồi, mà kỳ thi cấp tỉnh thì cũng chỉ còn khoảng hai tháng nữa thôi nhỉ.”
“Đúng vậy, tôi định thi vào năm sau cơ.”
Giang Duật Hành lại hỏi thêm vài câu nữa, khiến cho Yến Đường chỉ muốn tự đào một cái hố rồi chui vào trong đó cho xong.
Cô đã thầm mến Giang Duật Hành từ những năm đầu cấp hai, cậu ta giống hệt như một nam chính tiêu chuẩn trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân, vừa có ngoại hình đẹp, học hành lại giỏi giang, tính cách thì dịu dàng, mà còn biết quan tâm chăm sóc người khác.
Thế nhưng hiện thực lại chẳng phải là tiểu thuyết.
Giang Duật Hành đã thi đỗ vào trường Đại học Bắc Kinh, lại còn có một cô bạn gái vô cùng ưu tú, trong khi đó Yến Đường lại giống như tất cả những người qua đường khác, trước sau vẫn luôn đứng ở một góc khuất không ai để ý tới.
Yến Đường im lặng quét mã hàng hóa, cuối cùng khi cầm lấy một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật, động tác của cô bỗng chốc khựng lại.
Ánh mắt của hai người ở phía đối diện cũng rơi xuống bàn tay của cô, rồi cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Đó là một hộp bao cao su.
Ngay từ khi biết được tin Giang Duật Hành đã có người yêu, Yến Đường đã hoàn toàn chết tâm.
Thế nhưng mãi cho đến tận giây phút này, cô mới cảm thấy trái tim đã chết của mình thực sự bị nghiền thành tro bụi, chỉ cần một cơn gió thổi qua, cũng đủ để khiến cho bản thân của thời thiếu nữ phải sặc sụa đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Trong sự im lặng đến kỳ quái, Yến Đường vẫn giữ nguyên sắc mặt mà quét mã cho hộp bao cao su, thế nhưng đúng vào lúc này, máy quét mã lại đột nhiên gặp trục trặc, sau một hồi lâu không có phản ứng, nó bỗng nhiên vang lên hai tiếng “tít tít”, và màn hình hiển thị số lượng sản phẩm là hai.
Rất tốt, đã quét thừa một cái rồi.
Yến Đường liếc nhìn vị quản lý ca ở cách đó không xa, đối phương đang với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị mà khiển trách một nhân viên thu ngân vì đã quét sót hàng hóa.
Cô hít sâu một hơi, sau đó chỉ vào chương trình khuyến mãi ở bên cạnh quầy thu ngân rồi hỏi: “Sản phẩm này đang có chương trình khuyến mãi, hai người có muốn mua không ạ?” ( truyện trên app T•Y•T )
Trên tấm biển quảng cáo khuyến mãi có ghi những dòng chữ vô cùng bắt mắt: Gân gai nổi! Cảm giác cực đỉnh! Chiếc thứ hai giảm giá một nửa!
Giang Duật Hành và bạn gái của cậu ta trong khoảnh khắc này lại càng trở nên im lặng hơn.
Cuối cùng, họ đã mua hai hộp, rồi ôm túi mua sắm và nhanh chóng rời đi.
Vị khách hàng ở phía sau đã phải chờ đợi khá lâu, cho nên Yến Đường cũng không có thời gian để mà đau buồn, cô lập tức gọi người ở phía sau đặt những món hàng cần mua lên trên quầy.
Cô gọi một tiếng, thế nhưng người đó lại không hề nhúc nhích.
Yến Đường ngẩng đầu lên với một nụ cười mang tính phục vụ, rồi đột nhiên bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Vừa rồi cô còn chưa để ý, người này có vóc dáng cao ráo, làn da trắng trẻo, vành mũ lưỡi trai được kéo thấp đã che đi đôi mày và mắt, chỉ để lộ ra nửa dưới khuôn mặt, với đường nét quai hàm vô cùng mềm mại, đứng sừng sững ở đây trông vô cùng bắt mắt.
Anh cũng đang mỉm cười nhìn cô, dường như đã quan sát cô từ rất lâu rồi.
Yến Đường hơi sững sờ một chút, rồi dùng tiếng Anh để nói lại những lời vừa rồi một lần nữa, lần này đối phương đã nghe hiểu, rồi lấy những món đồ trong giỏ mua sắm ra.
Chuối và sữa tươi nguyên chất.
Sau khi quét mã xong, cô chỉ vào những loại đồ uống ở bên cạnh rồi nói: “Sữa chuối đang có chương trình khuyến mãi, mua một thùng sẽ được tặng sáu chai ạ.”
“No, thanks.” (Không, cảm ơn.)
Giọng nói của anh không lớn, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe ra được chất giọng trong trẻo.
Nếu như bắt buộc phải nói ra một lợi ích nào đó của việc làm nhân viên thu ngân——
Vậy thì có lẽ là trong những trường hợp vô cùng hiếm hoi, cũng có thể gặp được những chàng trai cô gái xinh đẹp.
Yến Đường nhìn theo bóng lưng của chàng trai đang dần biến mất ở lối ra, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Không biết từ lúc nào, Yến Đường đã có một định vị vô cùng chính xác về bản thân mình.
Những từ như “ưu tú”, “thắng lợi”, “xuất chúng” đều hoàn toàn không liên quan gì đến cô, và “may mắn” cũng vậy.
Nếu như cô đủ may mắn, thì đã không phải dốc hết sức lực mà vẫn sống một cuộc sống hỗn loạn và bừa bộn như thế này.
——Thanh xuân lãng phí, bất lực vô năng.
Đôi khi trong đầu cô cũng sẽ nảy ra những suy nghĩ như vậy.
Đến mười giờ tối cuối cùng cũng tan làm, Yến Đường mua một chiếc bánh kem giảm giá một nửa ở tiệm bánh ở tầng một của trung tâm thương mại, sau đó đi tàu điện ngầm trở về trường, rồi tắm rửa sạch sẽ và nằm lên giường.
Cùng với tiếng “cạch”, “cạch”, “cạch” của cô quản lý ký túc xá khi ngắt cầu dao điện, cả ký túc xá chìm vào bóng tối, tiếng động thu dọn đồ đạc của cô bạn cùng phòng về muộn quá lớn, ồn ào đến mức khiến người khác không thể nào ngủ được.
Lại một ngày nữa trôi qua trong sự hỗn loạn.
Yến Đường thầm nghĩ.
WeChat hiện lên một tin nhắn, thông báo rằng có người đã @ cô trong nhóm gia đình, Yến Đường mở ra xem mới phát hiện ra là cô của cô đang hỏi khi nào cô rảnh, vì cậu con trai mà lần trước giới thiệu cho cô nói rằng muốn gặp mặt một lần.
Gần đến lúc tốt nghiệp, các bậc trưởng bối trong nhà đã bắt đầu sắp xếp chuyện xem mắt, mà người tích cực nhất chính là người cô đã chứng kiến Yến Đường lớn lên, bà ấy sợ rằng Yến Đường sẽ đi theo con đường kết hôn muộn của chị họ Trình Huệ Nghệ.
Bố mẹ của Yến Đường thì trước giờ vẫn luôn do dự không quyết, thế nhưng tối nay tình thế đã có sự thay đổi.
Cô của cô đã gửi ảnh của đối tượng xem mắt là Dương Nhất Chu vào trong nhóm gia đình, chàng trai trong ảnh có mày rậm mắt sáng, trông vô cùng chín chắn và đáng tin cậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bố mẹ cô đã dao động, rồi khuyên cô nên thử một lần.