“Mẹ ơi!!” Diệp Vũ gọi vang từ xa.

Ánh mắt Diệp Lưu Vân thoáng hiện một tia trìu mến. Phòng bà được thiết lập nhiều tầng kết giới.

Nhưng tất cả kết giới ấy đều không ngăn cản Diệp Vũ.

Cô một mạch tiến thẳng tới trước mặt Diệp Lưu Vân.

“Mẹ.” Diệp Vũ gọi một cách tự nhiên.

Trước khi gặp Diệp Lưu Vân, cô còn lo lắng không diễn nét thân thiết được, sẽ để lộ sơ hở.

Rốt cuộc, trước khi đến đây, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chẳng biết cách sống sao với cha mẹ.

Nhưng vừa gặp Diệp Lưu Vân, trong lòng cô bỗng trào dâng cảm giác thân thiết lạ kỳ, như thể Diệp Lưu Vân chính là mẹ ruột của cô vậy.

Ban đầu.

Nhớ đến chuyện trong nguyên tác, Diệp Lưu Vân vì đi tìm bảo vật khôi phục kinh mạch cho nguyên chủ mà bị sát hại ngoài kia, Diệp Vũ cũng chẳng cảm động nhiều.

Nhưng bây giờ.

Gặp trực tiếp Diệp Lưu Vân, cảm nhận dòng cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong tim, Diệp Vũ bỗng nổi lên một cơn tức giận không rõ vì sao.

Nếu như nữ phụ có lỗi.

Lỗi đó là yêu người không nên yêu.

Nhưng Lăng Tuyệt vừa mập mờ vừa thực dụng, còn nữ chính thanh khiết đoan trang, liệu họ có xứng đáng có kết cục tốt đẹp như vậy?

Diệp Lưu Vân sai ở đâu mà phải chịu kết cục chết thảm như vậy?

Nếu Diệp Lưu Vân còn sống, kết cục của nữ phụ chắc chắn sẽ không bi thảm như thế.

Trong sách, cái chết của Diệp Lưu Vân chỉ là một tai nạn.

Nhưng giờ Diệp Vũ nghi ngờ, cái chết ấy đã bị người ta tính toán từ trước!

Cô muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, cũng muốn thay đổi vận mệnh của Diệp Lưu Vân!

Nam chính nữ chính, ai dám ngáng đường, một người cô cũng không tha.

“Sao vậy? Nhìn ngẩn người thế?” Diệp Lưu Vân lo lắng nhìn cô.

Bà đang đứng đó nói chuyện dịu dàng, chưa gặp phải bi kịch như trong truyện.

Nghe giọng bà, mắt Diệp Vũ bỗng đỏ hoe.

Diệp Lưu Vân thấy vậy vội vã lấy tay lau nước mắt cho cô: “Sao thế? Rốt cuộc là chuyện gì?”

Bỗng dưng bà nhớ ra điều gì đó, giọng trở nên sắc lạnh: “Có phải Lăng Tuyệt lại khiến con khó chịu không? Đợi đấy, mẹ sẽ đi dằn mặt hắn!”

Bà đứng phắt dậy.

“Mẹ ơi, thôi mà.” Diệp Vũ kéo tay bà lại.

Diệp Lưu Vân càng thương con hơn: “Đến giờ này con còn bênh hắn à!”

Bà cắn răng dường như chịu thua: “Nếu con thật sự thích hắn, mẹ sẽ đi tìm chưởng môn Thương Minh Kiếm Tông, cho hai đứa kết thành đạo lữ. Còn mấy lô đỉnh kia, mẹ sẽ nghĩ cách giúp con giải khế ước.”

Diệp Lưu Vân cũng đành chịu.

Con gái bà là kẻ si tình.

Nếu quả thật không thể sống thiếu Lăng Tuyệt, bà cũng đành thuận theo.

Sau khi kết hôn, bà sẽ để ý kỹ hơn, không để Lăng Tuyệt bắt nạt Diệp Vũ!

“Kết thành đạo lữ?” Diệp Vũ ngạc nhiên.

Diệp Lưu Vân ngao ngán: “Nếu con nhất định muốn, mẹ...”

“Hắn ta cũng xứng sao???” Diệp Vũ ngắt lời.

Diệp Lưu Vân sững người.

Hửm?

Bà không tin nổi nhìn con gái mình.

Cô mới nói gì?

“Lăng Tuyệt cái thứ ăn bám đó mà cũng có cửa làm đạo lữ với con? Năm lô đỉnh mẹ vất vả tìm cho con, càng không thể giải khế ước được!”

Cô phải nhanh chóng đứng vững ở thế giới này.

Phải thay đổi vận mệnh của mẹ con cô, mấy lô đỉnh kia còn cần dùng.

Diệp Lưu Vân há hốc mồm.

Bà dụi tai mình.

Rồi dụi thêm lần nữa.

Bà không muốn tin mấy lời ấy lại phát ra từ miệng cô con gái si tình của mình.

Sắp xếp lại cảm xúc, bà nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nói con hôm qua to tiếng với Lăng Tuyệt, hôm nay không phải đến xin thứ gì để làm hòa sao?”

“Xin làm hòa? Con có lý do gì để làm hòa với hắn!” Diệp Vũ lạnh lùng cười, “Mười năm qua con cho hắn bao nhiêu thứ, chẳng bao giờ thấy hắn mặt mày vui vẻ. Hắn không cần con, thì con cũng không thèm hắn. Hắn chê con không ra gì, vậy mấy thứ con cho hắn, con sẽ đòi lại từng món. Con đang tổng hợp danh sách, vài ngày nữa sẽ đến đòi nợ hắn!”

Diệp Lưu Vân nghe mà ngạc nhiên hết sức.

Bà nhìn con gái với ánh mắt kỳ lạ.

Con gái bà...

Cuối cùng cũng tỉnh ngộ?

Hay bà đang nằm mơ?

“Mẹ, chuyện Lăng Tuyệt trước tiên mẹ đừng lo. Mấy lô đỉnh này cũng cần được nuôi dưỡng tốt. Lần này con đến là muốn xin chút tài nguyên tu luyện cho họ.” Diệp Vũ nói.

Với mẹ ruột, cô xin tài nguyên rất thẳng thắn.

Phải nhanh chóng mạnh lên, mới thay đổi được vận mệnh cho mẹ và bản thân.

Trước khi làm được điều đó.

Mẹ đã có năng lực hỗ trợ thì tại sao phải cố tỏ ra là nữ chính độc lập?

Kiếp trước cô lập công ty, tuy là tay trắng, nhưng cũng không thiếu người giúp đỡ.

Dĩ nhiên, người giúp cô đều được báo đáp xứng đáng.

Sống trong xã hội, được người khác giúp đỡ rồi mạnh lên, trả lại ân tình cũng là chuyện thường tình.

Diệp Vũ xin tài nguyên, Diệp Lưu Vân không hề tức giận, còn mừng thầm.

Nhưng sau đó.

Bà chợt nhớ ra điều gì, nét mặt dò xét: “Chắc chắn dùng cho mấy lô đỉnh? Không lại bí mật đưa cho Lăng Tuyệt à?”

Trước đây Diệp Vũ không ít lần làm thế.

“Mẹ, con và hắn thật sự không còn quan hệ gì. Hơn nữa, tối qua con đã chính thức song tu với Hỏa Minh rồi.” Diệp Vũ tiện tay triệu hồi thần hồn pháp tượng.

Pháp tượng của cô vẫn là bông hoa tím nhỏ.

Nhưng vì vừa song tu với Hỏa Minh, thần hồn thoáng có chút khí tức của hắn.

Mắt Diệp Lưu Vân chợt sáng lên.

Trời cao có mắt a!

Con gái bà cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ!

Trong thế giới tu tiên, tình cảm không thể nuôi sống bản thân.

Chỉ có thực lực mới là chân lý vĩnh hằng!

“Tốt, tốt, tốt. Tài nguyên tu luyện cho con và mấy lô đỉnh, mẹ đã chuẩn bị từ lâu rồi. Nếu con dùng đúng cách, không mấy năm nữa sẽ đến được kỳ Nguyên Anh!” Diệp Lưu Vân vui vẻ trao cho Diệp Vũ một chiếc nhẫn trữ vật: “Đều ở trong này, con lấy mà dùng, nếu không đủ lại đến tìm mẹ.”

“Cảm ơn mẹ.” Diệp Vũ ngọt giọng cảm ơn.

Rồi ánh mắt cô lướt qua: “Mẹ, Thanh Huyền từng là thiên tài luyện đan, nay kinh mạch đều đứt, không ngưng tụ linh lực được, chẳng phải quá phí phạm sao?”

Diệp Lưu Vân mỉm cười: “Ta đã tìm cho con Thanh Huyền, tất nhiên có cách khôi phục kinh mạch. Ta chuẩn bị sẵn Cửu Thiên Huyền Sâm. Chỉ cần hút lấy dịch sâm, phối hợp song tu, kinh mạch Thanh Huyền chắc chắn hồi phục.”

Bà nói thêm: “Lúc trước không nói với con vì sợ con lại đem bảo vật này cho Lăng Tuyệt. Giờ con đã tỉnh ngộ, bảo vật này con cứ đem về dùng đi.”

Diệp Lưu Vân vung tay, trên bàn hiện ra một chiếc hộp màu mực đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play