Bạch Du nhìn lệnh bài truyền tin thuộc về Lâm Hoan Hoan trong tay Lăng Tuyệt với ánh mắt ghen tỵ.

Lệnh bài truyền tin là vật tương đối riêng tư, mỗi người đều có thể chế tạo lệnh bài của riêng mình, nhưng mỗi tấm đều tiêu tốn không ít tài nguyên để rèn đúc.

Hai tu sĩ nếu trao đổi lệnh bài truyền tin cho nhau thì trong một phạm vi nhất định, có thể liên lạc bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Đây là một biểu hiện của mối quan hệ thân thiết.

Theo hắn biết, lệnh bài của tiểu sư muội chỉ đưa cho mỗi đại sư huynh.

Bạch Du mang theo vẻ ghen ghét rời đi.

Lăng Tuyệt khẽ hừ lạnh một tiếng.

Loại người như Bạch Du cũng dám ôm lòng mến mộ với tiểu sư muội! Thật là không biết tự lượng sức.

Hắn nhìn lệnh bài đang lóe sáng trong tay, khóe môi hiện ra nụ cười dịu dàng, sau đó kết nối lệnh bài.

“Hoan Hoan.” — Tu luyện vô tình đạo là thế, nhưng khi nói chuyện với Lâm Hoan Hoan, giọng Lăng Tuyệt lại dịu dàng như có thể nhỏ ra nước.

“Đại sư huynh.” Ở đầu bên kia, giọng Lâm Hoan Hoan lại như mang theo chút đau đớn.

Trái tim Lăng Tuyệt khẽ giật. Chỉ một tiếng nói thôi, không biết vì sao, hắn cảm giác khắp người như có vô số con kiến bò, chỉ có ôm tiểu sư muội thật chặt mới giải được cơn ngứa ngáy này.

“Hoan Hoan, muội sao vậy?” Hơi thở của Lăng Tuyệt trở nên có chút nặng nề.

Lâm Hoan Hoan khó khăn nói: “Ta… ta hình như gặp trục trặc trong tu luyện, giờ có rất nhiều linh lực chạy loạn trong kinh mạch. Đại sư huynh, ta… ta có phải sắp chết rồi không?”

Giọng nàng dường như còn mang theo run rẩy.

Lăng Tuyệt đau lòng tột độ, vội nói: “Muội chờ ta, ta lập tức đến!”

Không biết Lăng Tuyệt đã xảy ra chuyện gì, Diệp Vũ cũng không muốn biết.

Thời gian của nàng đã được xếp kín.

Ban ngày phải luyện cơ bản.

Ban đêm phải ôn tập lại.

Phần thời gian ít ỏi còn lại phải dùng để viết danh sách nợ nần của Lăng Tuyệt!

Điều duy nhất khiến nàng hơi đau đầu là ánh mắt u oán mà Thanh Huyền thỉnh thoảng gửi tới.

Hắn không nói gì.

Chỉ thỉnh thoảng u oán nhìn nàng, hoặc cố tình mặc áo hờ hững đi ngang trước mặt, hoặc ân cần rót trà đưa nước.

Diệp Vũ bị hắn trêu ghẹo như vậy hết lần này tới lần khác, cũng hơi khó chống đỡ.

Hôm nay, tính thời gian, Cửu thiên huyền sâm chắc đã bắt đầu tiết ra tinh huyết.

Khi Thanh Huyền lại giả vờ “vô tình” đi ngang qua, Diệp Vũ gọi hắn lại.

Thanh Huyền dừng bước, đôi mắt hồ ly hơi nhướng: “Chủ nhân, có gì phân phó?”

Diệp Vũ rùng mình một cái, vội nói: “Ngươi… bình thường lại một chút.”

Thanh Huyền kéo cổ áo lại, nghiêm túc: “Thanh Huyền đều nghe chủ nhân.”

Diệp Vũ khẽ ho: “Nếu không có gì thay đổi, tối nay… ngươi sẽ cùng ta song tu.”

Thanh Huyền sững sờ.

Ngày nào hắn cũng kêu muốn song tu với Diệp Vũ.

Diệp Vũ bỗng nhiên đồng ý, hắn lại thấy không thật.

“Hôm nay… có gì đặc biệt sao?” Hắn không nhịn được hỏi.

Diệp Vũ liếc hắn một cái: “Dù sao tối ngươi cũng sẽ biết. Thôi, đi cùng ta một chuyến tới dược viên.”

Dược viên?

Tim Thanh Huyền chấn động mạnh.

Năm đó, hắn cũng từng là thiên tài luyện đan, kiêu ngạo lạnh lùng, coi thường thiên hạ.

Khi có người đến thách đấu luyện đan, hắn không hề do dự nhận lời.

Người kia lại thêm điều kiện: ai thua thì tự phế kinh mạch!

Cái bẫy rõ ràng như vậy, khi ấy hắn lại không hề nghi ngờ mà đồng ý.

Kết quả, hắn thua, và giữ lời — tự đoạn toàn bộ kinh mạch.

Ban đầu, hắn chỉ nghĩ là mình kém tài, dù tuyệt vọng nhưng không oán trách.

Nhưng một lần tình cờ, hắn phát hiện trận tỉ thí đó chỉ là một trò lừa.

Viên đan chiến thắng hắn hoàn toàn không phải luyện tại chỗ, mà đã được chuẩn bị sẵn và tráo đổi!

Những kẻ đó hủy hắn, rồi dùng hắn làm mồi nhử, hại chết cha mẹ, cướp toàn bộ Thanh gia!

Biết chân tướng, hắn phẫn nộ và bất cam tột độ, nhưng kinh mạch đã phế, cha mẹ mất, gia tộc diệt, chỉ còn là con chó hoang chạy trốn.

Nhưng hắn muốn báo thù.

Cho đến ngày gặp Diệp Lưu Vân và Diệp Vũ.

Diệp Lưu Vân kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ, cách xa vậy mà đã có phản ứng, độ tương thích của người này với ngươi rất cao!”

Từ đó, hắn bỏ cả tôn nghiêm, trở thành lô đỉnh của Diệp Vũ, chỉ vì Diệp Lưu Vân nói có cách giúp hắn phục hồi kinh mạch.

Mười mấy năm chờ đợi, kiêu ngạo đã bị mài mòn hết, chỉ còn lại một Thanh Huyền đầy tâm cơ, vì nâng cao thực lực và báo thù mà có thể làm mọi thứ.

Giờ đây, Diệp Vũ lại nói muốn dẫn hắn tới dược viên.

Đó… có phải là điều hắn nghĩ không?

Nàng thật sự muốn giúp hắn khôi phục kinh mạch sao?

Niềm vui đến quá bất ngờ, Thanh Huyền đứng ngây tại chỗ, không thể cử động.

“Ngươi… ta…” Hắn nhìn Diệp Vũ, một lúc lại thành lắp bắp.

Việc hồi phục kinh mạch, ban đầu hắn rất mong đợi, sau này đã gần như tuyệt vọng, nhưng mấy ngày gần đây, Diệp Vũ đã thay đổi, khiến hy vọng trong hắn lại bùng cháy.

Nhưng hắn vẫn sợ mình đoán sai, đôi mắt vốn sâu như giếng cổ bỗng lóe lên chút bất an.

Diệp Vũ khẽ thở dài, dịu giọng: “Thanh Huyền, đúng như ngươi nghĩ.”

Toàn thân Thanh Huyền run lên, hốc mắt đỏ dần.

“Đi theo ta lấy Cửu thiên huyền sâm, tối nay ta sẽ nối lại kinh mạch cho ngươi.” Diệp Vũ nói rõ từng chữ.

Một thiên tài luyện đan như vậy mà cứ bỏ phí, chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Người của Diệp Vũ, ai nấy đều phải tỏa sáng.

Dù sao, có lãnh đạo nào lại vui khi có thuộc hạ tầm thường?

Nàng muốn mỗi người đều có thể một mình đảm đương.

“Được.” Giọng Thanh Huyền hơi khàn, chỉ một chữ thôi đã như dốc hết sức lực.

“Chủ nhân! Thiện cảm của Thanh Huyền đang dao động!” Giọng hệ thống kinh ngạc vang lên.

“Thiện cảm +20! Thiện cảm -15! Thiện cảm +9! Thiện cảm -20!”

Nếu vẽ thành biểu đồ, thiện cảm của Thanh Huyền lúc này chắc đang… nhảy disco!

Diệp Vũ bình tĩnh: “Tạm thời không cần để ý.”

Thanh Huyền khát vọng khôi phục kinh mạch đã đến mức phát cuồng.

Lần này, nếu nàng giúp hắn nối kinh mạch, Thanh Huyền có thể mở thẳng rương thưởng đầu tiên!

Tối nay, sẽ thu phục Thanh Huyền!

“Đi thôi.” Diệp Vũ kéo tay hắn, trực tiếp bay lên.

Thanh Huyền ngoan ngoãn để mặc nàng dẫn đi, thần sắc vẫn còn ngây ngẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play