Khi thông tin liên lạc với tiền tuyến bị cắt đứt, Lãnh Huân nhận ra phi thuyền vẫn chưa cất cánh. Hắn ta chuẩn bị hỏi thì cấp dưới đã chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi ông Đường đang đứng. Lãnh Huân xuống khỏi phi thuyền, dù hắn ta là người kiêu ngạo, nhưng ông Đường chính là người mà Tô Thiếu Bạch kính trọng và cũng từng là một sĩ quan tiền tuyến quan trọng của Đế Quốc. Dù đã giải ngũ vì chứng cuồng loạn, nhưng ông vẫn nhận được sự tôn trọng từ Lãnh Huân.
"Ông Đường," Lãnh Huân chào ông bằng một nghi thức quân đội. "Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Lô rượu vàng này đáng chú ý hơn rượu nho trước đây. Tôi muốn biết, Bệ hạ có ý gì?" Để đảm bảo an toàn cho Tô Thiếu Bạch, ông Đường không muốn tiếp tục giả vờ nữa.
"Chuyện này thì ngài làm khó cho tôi rồi," Lãnh Huân thấy vẻ mặt bất mãn của ông Đường thì cười. "Tâm tư của Bệ hạ tôi không dám đoán, nhưng tôi có thể nói với ngài rằng các binh sĩ ở tiền tuyến đều rất cảm ơn Tiểu Điện hạ."
"Tiền tuyến?" Ông Đường biết rượu của Tô Thiếu Bạch được đưa ra tiền tuyến, nhưng ông nghĩ công lao này không thể thuộc về Tiểu Tô được. Tiền tuyến làm sao biết Tiểu Tô?
Như đoán được suy nghĩ của ông Đường, Lãnh Huân cười nói: "Bệ hạ đã đặc biệt dặn dò, xin ngài cứ yên tâm. Tôi đã đi theo Bệ hạ gần một trăm năm, chưa từng thấy ngài ấy quan tâm ai như vậy. Chuyện ngài lo lắng sẽ không xảy ra đâu."
Lãnh Huân gật đầu với ông Đường rồi nhanh chóng lên phi thuyền. Chiếc phi thuyền có vẻ ngoài bình thường lướt qua Thạch Thị Tinh, không ai biết người ngồi bên trong là ai, và cũng không ai biết xung quanh nhà ông Đường đã sớm được giăng một mạng lưới bảo vệ kiên cố. Vị Hoàng đế đã bước ra từ biển máu, đối với người quan trọng, cách bảo vệ của hắn cũng rất độc đoán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT