Tra xong hai đầu mối, Lục Vân Kỳ vào cung yết kiến Thiên Chính Đế như thường lệ, dâng tấu sự vụ của Minh kính ty mấy ngày nay.
Thiên Chính Đế là người đa nghi, thân là cận thần, Lục Vân Kỳ đã sớm nhìn thấu tính tình ông ta, hắn thường xuyên tới báo cáo để ông ta hiểu rõ chi tiết từng chuyện, thỏa mãn tối đa dục vọng khống chế của ông ta với mọi việc trong triều đình.
Thiên Chính Đế nghe Lục Vân Kỳ bẩm tấu xong, gật đầu nói: “Khanh làm việc, trẫm rất yên tâm. Mấy ngày nữa trẫm sẽ đến chùa Pháp Hoa, khanh bố trí người canh gác đi.”
“Thần tuân lệnh.” Lục Vân Kỳ đáp.
“Chỉ là, trước mắt còn có một việc, trẫm nghe nói ngày đó khanh không về lại mặt cùng thê tử à? Mặc dù chuyện công bận rộn, nhưng có vài việc vẫn phải tuân theo lễ nghĩa. Nếu để các ngự sử biết lại dâng vài bản tấu chương tham tấu chuyện nhỏ này, khó tránh khỏi việc người ta nghị luận khanh oán hận mối hôn sự này, trẫm cũng khó có thể biện hộ thay khanh.” Giọng điệu Thiên Chính Đế rất điềm đạm, nhưng lời nói lại không hề nể tình.
Lục Vân Kỳ vội tâu: “Thần quá sốt ruột điều tra vụ án ám sát ngày đó, dù gì cũng là ngày thần thành thân, cho nên mới nhất thời lo lắng mà xem nhẹ những việc khác, kính xin bệ hạ thứ tội.”
Những lời này đã khiến Thiên Chính Đế hài lòng: “Thôi, trẫm hiểu khanh mà, trẫm chỉ bực bội đám ngự sử phiền phức đó thôi. Sắp tới lễ mừng thọ của lão phu nhân phủ Trung Tĩnh hầu, khanh là tôn nữ tế, hãy đưa thê tử về tham dự đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play