Diệp Hạo chú ý thấy ánh mắt khác thường của Lãnh Tuyết liền hỏi: "Lãnh lão sư, ánh mắt của cô có ý gì?"

"Diệp Hạo, quan hệ giữa cậu và Phiên Phiên là gì?" Lãnh Tuyết trầm giọng nói.

"Bạn bè."

"Chỉ là bạn bè thôi sao?"

"Tôi thậm chí còn chưa nắm tay Phiên Phiên, cô cảm thấy chúng tôi có quan hệ như thế nào?" Diệp Hạo nói thật, không phải nói dối.

"Vậy chuyện của cậu và Trương Lan thì sao?" Lãnh Tuyết hỏi tiếp.

"Tôi và Trương Lan có chuyện gì?"

"Tôi nói cậu đừng giả ngây giả dại nữa."

"Tôi không hiểu ý của cô."

"Trương Lan thích cậu."

"Tôi biết."

"Cậu chỉ có lời giải thích này thôi sao?" Lãnh Tuyết kinh ngạc nói.

"Ừm."

"Diệp Hạo." Giọng của Lãnh Tuyết đột nhiên cao lên.

Diệp Hạo nhìn Lãnh Tuyết đang trừng mắt nhìn mình, thở dài nói: "Tôi và Trương Lan không phải người cùng một thế giới."

"Lời này của cậu lừa ai vậy?"

"Lãnh lão sư, Diệp Hạo không lừa cô đâu." Vượt quá dự đoán của Lãnh Tuyết, Đường Phiên Phiên đang lái xe nhẹ nhàng nói.

"Phiên Phiên, em đừng bị lời nói của Diệp Hạo lừa gạt."

"Em biết Diệp Hạo không còn sống được bao lâu, nhưng anh ấy chưa bao giờ lừa gạt em." Đường Phiên Phiên nói với một giọng điệu nghiêm túc.

Lãnh Tuyết nhìn Đường Phiên Phiên, lập tức ý thức được cô gái này chỉ sợ đã yêu Diệp Hạo.

"Phiên Phiên, tôi nói cho em biết, thân phận của Diệp Hạo không đơn giản, xa hơn rất nhiều so với những gì em thấy bên ngoài." Lãnh Tuyết vẫn muốn khuyên nữa.

"Em biết xa hơn những gì cô biết, còn nữa, Lãnh lão sư, em hy vọng cô đừng bôi nhọ Diệp Hạo." Đường Phiên Phiên nghiêm mặt nói.

"Em... được rồi." Lãnh Tuyết thấy sắc mặt của Đường Phiên Phiên liền hiểu rằng mình có khuyên nữa cũng vô ích.

"Lãnh lão sư, cô cứ trước mặt người trong cuộc mà bôi nhọ người trong cuộc như vậy có được không?" Diệp Hạo liếc Lãnh Tuyết một cái.

"Có vấn đề gì sao?" Lãnh Tuyết lại trừng mắt.

"Không có vấn đề gì." Diệp Hạo lười cãi nhau với Lãnh Tuyết, dứt khoát nhắm mắt lại, coi như mắt không thấy thì tâm không phiền.

Lãnh Tuyết còn muốn nói tiếp gì đó, Đường Phiên Phiên liền nói: "Lãnh lão sư, cô để Diệp Hạo nghỉ ngơi một lát, lát nữa anh ấy còn có việc phải làm."

"Chuyện gì?"

"Chuyện quan trọng."

Lãnh Tuyết có một loại cảm giác điên cuồng.

Xem ra mình thật sự không hiểu rõ học sinh này.

Cách Nam Lâm Uyển còn 100 mét, Lãnh Tuyết liền thấy rất nhiều xe cảnh sát và cảnh sát đã giăng dây phong tỏa.

"Nam Lâm Uyển xảy ra chuyện gì sao?" Lãnh Tuyết hỏi.

Diệp Hạo lúc này mở mắt ra.

"Phiên Phiên, em về nhà đi," Diệp Hạo mở mắt ra nói.

"Em ở đây đợi anh."

"Anh không biết phải bận đến khi nào."

"Dù sao em cũng không sao," Đường Phiên Phiên khẽ nói.

"Được rồi." Diệp Hạo mở cửa xe, đi về phía vạch phong tỏa.

Sau khi Diệp Hạo rời đi, Lãnh Tuyết trừng mắt nhìn Đường Phiên Phiên nói: "Tôi nghe ý trong lời nói của em, hai người các em ở cùng nhau?"

"Đúng vậy."

"Các em đã sống chung rồi sao?"

"Chỉ là ở chung một phòng thôi."

Cái này có khác gì nhau sao?

Lãnh Tuyết không biết nên nói gì.

Trách không được Đường Phiên Phiên lại bảo vệ Diệp Hạo như vậy, hóa ra hai vị này đã sống chung rồi.

Mình có nên nói chuyện này với Trương Lan không nhỉ?

...

Diệp Hạo đi đến vạch phong tỏa, một người cảnh sát liền trầm giọng nói: "Nơi này đã bị phong tỏa."

"Tôi tìm Hiểu Minh."

"Hiểu Minh?" Người cảnh sát kia khẽ giật mình, chợt liền hỏi: "Anh là Diệp Hạo?"

"Ừm." Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Người cảnh sát kia vội vàng cho Diệp Hạo vào, "Tôi dẫn anh đi gặp chỉ huy Hiểu."

Trên đường đi, Diệp Hạo thấy ít nhất trên trăm cảnh sát.

"Lần này các anh huy động rất nhiều cảnh lực sao?"

"Lần này chúng tôi huy động hơn 500 cảnh lực."

"Biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Nhiệm vụ của tôi chỉ là phụ trách phong tỏa nơi này."

Diệp Hạo "ừ" một tiếng.

Sự kiện thần bí tự nhiên không thể để quá nhiều người biết.

Một lát sau, Diệp Hạo liền thấy người mặc đạo bào vàng óng, Hiểu Minh.

"Diệp Hạo." Hiểu Minh thấy Diệp Hạo đến liền vội vàng tiến lên.

"Tình huống thế nào?" Diệp Hạo hỏi.

"Ở đây phát hiện một nữ quỷ." Hiểu Minh thấp giọng nói.

"Với đạo hạnh của ngươi thì dễ dàng chế trụ mà."

"Nữ quỷ này không phải bình thường."

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Hạo trở nên nghiêm trọng.

Tu vi của Diệp Hạo không nghi ngờ gì là mạnh hơn Hiểu Minh, nhưng nếu nói về thủ đoạn thì lại kém xa Hiểu Minh.

"Vậy ngươi gọi cao thủ Cục Linh Dị của các ngươi đến đi."

"Toàn bộ Cục Linh Dị của Ma Đô chỉ có hai người."

"Vị kia đâu?"

"Sau khi tôi đến thì anh ta đã đi chơi rồi."

"Đậu xanh."

"Trong Ma Đô tôi biết, cao thủ chỉ có cậu thôi." Hiểu Minh lộ ra có chút ngượng ngùng nói.

"Được rồi, ngươi có cách nào đối phó nữ quỷ này không?" Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi hỏi.

Sở dĩ Diệp Hạo đồng ý cũng là muốn thử xem Thiên Lôi Quyết của mình mạnh đến mức nào.

"Kế hoạch của tôi là cậu chặn nữ quỷ này, tôi tìm cơ hội dùng Phù Trấn Quỷ trấn nàng lại."

"Tôi muốn biết Phù Trấn Quỷ của ngươi có hữu dụng không?"

"Phù Trấn Quỷ này là sư phụ tôi tự tay truyền cho tôi."

"Vậy đi thôi."

Diệp Hạo theo Hiểu Minh đi về phía trước.

Ước chừng sau năm phút, Diệp Hạo liền thấy một thiếu nữ mặc lụa mỏng đang lơ lửng giữa không trung.

Dáng người uyển chuyển, dung nhan tuyệt thế.

Thiếu nữ không cần son phấn mà vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Trong ký ức của Diệp Hạo, không có bất kỳ cô gái nào có thể so sánh với thiếu nữ trước mắt.

Cô gái này phảng phất là tiên tử trong tranh, Hằng Nga trong cung trăng.

"Ra tay." Hiểu Minh trầm giọng nói.

"Không động." Diệp Hạo từ chối nói.

"Làm gì vậy?" Hiểu Minh khẽ giật mình.

"Xinh đẹp như vậy, ngươi nhẫn tâm lạt thủ tồi hoa sao?" Diệp Hạo chỉ vào thiếu nữ áo lụa trắng hỏi.

"Tướng mạo của nữ quỷ đều là huyễn hóa ra, cậu thật sự cho rằng nàng có tướng mạo này sao?" Hiểu Minh khinh bỉ nhìn Diệp Hạo nói: "Tôi nói đạo tâm của cậu còn cần vững chắc thêm một chút."

"Tiểu tử ngươi được đấy, mới bao lâu đã học được cách khinh bỉ tôi rồi." Diệp Hạo gõ một cái lên đầu Hiểu Minh rồi bay lên.

Cao thủ Tiên Thiên chi cảnh vận dụng chân khí có thể tạm thời lơ lửng giữa không trung.

Diệp Hạo là tu sĩ cũng có thể làm được.

Diệp Hạo xuất hiện bên cạnh thiếu nữ áo lụa trắng, bàn tay lớn liền hướng về phía xương vai của nàng khóa lại.

Đồng tử của thiếu nữ áo lụa trắng không khỏi rơi vào Diệp Hạo, sau đó một luồng tinh thần lực vô hình liền khóa chặt Diệp Hạo.

Tay Diệp Hạo không thể động, miệng không thể nói.

Cứ như vậy lơ lửng giữa không trung đối mặt với thiếu nữ này.

Hiểu Minh thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

"Diệp huynh, tu vi võ đạo của cậu lại cao đến mức này sao." Hiểu Minh cao giọng nói.

Có thể lơ lửng giữa không trung lâu như vậy, tu vi võ đạo của Diệp Hạo sao có thể không cao được chứ?

Diệp Hạo lại có một loại cảm giác khó chịu.

Tên Hiểu Minh này cũng quá không đáng tin cậy rồi?

Với thực lực của nữ quỷ này, cho dù Diệp Hạo có mạnh hơn 10 lần thì đến đây cũng chỉ là tự nộp mạng mà thôi!

"Diệp huynh, cậu ra tay làm nàng ta đi." Hiểu Minh thấy Diệp Hạo không nhúc nhích liền hô, nhưng không nhận được hồi đáp của Diệp Hạo, Hiểu Minh dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn Diệp Hạo càng thêm nóng bỏng.

"Không ngờ hai người các cậu lại tiến hành đối kháng ở cấp độ tinh thần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play