Bạch Thược sau khi được chữa trị thì không còn nguy hiểm đến tính mạng, Diệp Hạo liền giao Bạch Thược cho Mộc Nhã.
"Xin lỗi." Ngay lúc Diệp Hạo chuẩn bị rời đi, Bạch Thược đột nhiên nói.
Bước chân của Diệp Hạo dừng lại, rồi quay người nhìn Bạch Thược, nói: "Vì sao lại nói xin lỗi với ta?"
"Bởi vì ta dừng lại một chút thì cuối cùng cũng không đuổi kịp bước chân của ngươi." Bạch Thược nói xong, hai hàng lệ tuôn rơi.
Nhìn thân thể mềm mại của Bạch Thược không ngừng run rẩy, ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ giãy giụa.
"Xin lỗi." Rất lâu sau, Diệp Hạo thở dài nói.
"Ngươi tuyệt đối không được nói xin lỗi với ta." Bạch Thược vội vàng lau nước mắt, thế nhưng là càng lau nước mắt càng nhiều, tựa như là chuỗi hạt châu bị đứt, "Những năm này, ngươi cho ta rất rất nhiều, nếu không phải ngươi thì ta căn bản không có khả năng đi cho tới ngày hôm nay, nhưng đến bây giờ, ta đều không có cái gì tốt để hồi báo ngươi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT