Trong lúc nhất thời, cả phòng đều bị lời nói của Diệp Hạo làm kinh sợ.
Giang Cao Nghĩa thấy Diệp Hạo nghiêm túc nói ra câu nói này, ông ý thức được Diệp Hạo rất có khả năng là nghiêm túc. Nói cách khác, Diệp Hạo sẽ ra tay với Vương Chấn.
"Diệp Hạo, đây là xã hội pháp trị." Giang Cao Nghĩa nhắc nhở: "Hành vi phạm tội của Vương Chấn sẽ bị pháp luật trừng phạt."
Diệp Hạo chỉ cười, không nói thêm gì. Giang Cao Nghĩa có lòng tốt nhắc nhở, Diệp Hạo tự nhiên không phải người không biết phải trái.
"Chúng ta đi thôi." Lúc này Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói.
Ánh mắt Diệp Hạo lúc này mới rơi vào trên người Lâm Nhu Nhi. Khi cậu nhìn thấy nàng, trong đầu liền vang lên một câu thơ:
"Lấy hoa làm mặt, lấy chim làm tiếng, lấy trăng làm thần, lấy ngọc làm cốt, lấy băng tuyết làm da, lấy nước thu làm tư, lấy thi ca làm tâm."
Chỉ có một nữ tử như thế mới xứng với câu thơ này, cũng chỉ có câu thơ này mới có thể hình dung được vẻ đẹp của Lâm Nhu Nhi.
Đẹp, đẹp đến kinh diễm;
Tịnh, tịnh đến vô song;
Thế nhưng tâm tính Diệp Hạo sau khi được thần huyết cải tạo đã sớm trở nên cứng rắn. Ánh mắt thất thần của cậu chỉ tồn tại trong chốc lát liền khôi phục lại.
"Cô là...?"
"Tôi là Lâm Nhu Nhi."
"Lâm Nhu Nhi?" Diệp Hạo khẽ giật mình.
"Cậu biết?" Lâm Nhu Nhi chú ý thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hạo, không khỏi hỏi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu: "Đứng trước mặt cô, tôi ẩn ẩn cảm nhận được một loại khí chất mạnh mẽ. Cho nên tôi vừa rồi đang nghĩ vì sao cô lại lấy một cái tên như vậy?"
"Còn nhớ hai tháng trước cậu đã cứu một vị trưởng giả không?"
"Nhớ."
"Vị trưởng lão đó là Lâm Viễn Đồ, cũng chính là ông nội tôi." Lâm Nhu Nhi giản lược kể lại một lần rồi nói: "Ông nội tôi đã tỉnh lại một tiếng trước. Cậu đi cùng tôi đến thăm ông đi."
"Được."
Diệp Hạo bây giờ đã ý thức được lần này mình thoát hiểm không phải công lao của Long xã trưởng. Mà là nhờ Lâm gia ra tay giúp đỡ mình. Bởi vậy, cả về tình và về lý, Diệp Hạo đều phải đi cảm ơn một tiếng.
Diệp Hạo nhìn chiếc xe Lincoln bản dài trước mặt, không khỏi giật mình. Loại xe này Diệp Hạo chỉ từng thấy trên TV.
"Mời." Lâm Nhu Nhi khẽ nói.
Diệp Hạo gật đầu, tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Tiểu Mai há to miệng định nói gì đó thì bị ánh mắt của Lâm Nhu Nhi ngăn lại. Bởi vì chỗ Diệp Hạo ngồi vừa vặn là chỗ ngồi quen thuộc của Lâm Nhu Nhi.
Khi chiếc xe từ từ lăn bánh, Lâm Nhu Nhi nhìn Diệp Hạo nói: "Hai tháng trước, sau khi cậu cứu ông nội, ông vẫn hôn mê. Khoảng thời gian này tôi bận đàm phán một thương vụ quan trọng ở nước ngoài, vì vậy hai tháng này Lâm gia đã không liên lạc với cậu."
"Nhưng Lâm gia vẫn luôn chú ý đến tôi phải không?" Diệp Hạo lại cười nói.
"Đúng vậy." Lâm Nhu Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
"Tôi muốn biết ai là người nhằm vào tôi?" Diệp Hạo trầm mặc một lát rồi hỏi.
"Vi Đà của Vi gia."
Trong mắt Diệp Hạo lóe lên một tia nghi hoặc: "Nguyên nhân?"
"Chuyện này phải hỏi Vi Đà." Dù Lâm gia ở Ma Đô có thần thông đến đâu, cũng không thể chuyện gì cũng biết.
"Có địa chỉ của Vi Đà không?" Diệp Hạo lúc này nói.
Lâm Nhu Nhi liếc nhìn Tiểu Lan bên cạnh.
Tiểu Lan liền nói: "Vi Đà bây giờ đang ở Tử La Lan Hội Quán."
"Có tiện đưa tôi đến đó không?"
"Đến Tử La Lan Hội Quán." Lâm Nhu Nhi khẽ nói.
Tử La Lan Hội Quán!
Trác Cảnh nhìn hàng nữ tử trước mặt mà cả người ngây dại. Mười hai nữ tử này có thể nói là ai cũng có vẻ đẹp riêng, kẻ yểu điệu, người đẫy đà.
"Trác Cảnh, còn hài lòng không?" Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngậm xì gà, nhàn nhạt hỏi.
"Rất... rất... hài lòng." Sao có thể không hài lòng? Mấy năm nay, những cô gái mà Trác Cảnh từng trải qua đều không thể sánh bằng những người trước mắt.
"Hài lòng thì chọn một người đi." Thanh niên áo trắng nhìn Trác Cảnh, trong mắt lướt qua một tia khinh bỉ. Đúng là đồ nhà quê không có kiến thức.
Ánh mắt Trác Cảnh lướt qua mười hai nữ tử, cuối cùng chọn một cô gái có vóc dáng cao gầy.
"Nghê Tuyết phục vụ cậu." Cô gái cao gầy kia đi tới bên cạnh Trác Cảnh, dịu dàng nói.
Trác Cảnh thô bạo kéo Nghê Tuyết lại, một bàn tay lớn liền vươn ra sờ soạng.
Gương mặt xinh đẹp của Nghê Tuyết lập tức lạnh đi: "Xin mời công tử tự trọng."
Trác Cảnh không khỏi giật mình. Tình huống gì vậy?
"Chưa từng thấy phụ nữ sao?" Thanh niên áo trắng nhíu mày nói.
Trác Cảnh lúc này mới ý thức được Nghê Tuyết dường như không giống với những gì mình tưởng tượng.
"Nữ tử ở Tử La Lan Hội Quán đều tinh thông mát xa, yoga, sau khi cậu thử qua, tôi cam đoan cậu sẽ dư vị vô tận." Thanh niên áo trắng nhìn Trác Cảnh nói: "Còn về ý nghĩ khác thì cậu đừng nghĩ đến. Nhiều năm như vậy, không phải không có kẻ gây rối ở Tử La Lan Hội Quán, nhưng kẻ gây rối nào cũng bị đánh gãy hai chân, ném ra ngoài như chó chết."
Trác Cảnh giật mình. Vừa mới đến, thanh niên áo trắng đã giới thiệu sơ qua về Tử La Lan Hội Quán.
Tử La Lan Hội Quán là một trong ba hội quán lớn nhất Ma Đô, chỉ có thành viên thuộc tầng lớp thượng lưu mới có tư cách vào. Nếu không phải thông qua Vi Đà, cả đời Trác Cảnh cũng chưa chắc có cơ hội đến Tử La Lan Hội Quán. Gây rối? Trác Cảnh căn bản chưa từng nghĩ tới. Nhưng bây giờ hắn mới ý thức được vừa rồi mình suýt nữa đã rước họa vào thân.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi." Trác Cảnh liên tục xin lỗi Nghê Tuyết bên cạnh.
Nghê Tuyết khẽ mỉm cười nói: "Công tử nói đùa." Dáng vẻ nàng cứ như vừa rồi không có gì xảy ra.
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, Diệp Hạo mặt mỉm cười bước vào.
Trác Cảnh thấy rõ Diệp Hạo, sắc mặt liền biến đổi: "Cậu... sao cậu lại ở đây?"
"Cậu là ai?" Vi Đà vẻ mặt không vui nói. Đây là phòng bao của hắn. Diệp Hạo không mời mà đến, căn bản là không nể mặt hắn.
Kỳ thực, việc Vi Đà quát lớn Diệp Hạo còn có một nguyên nhân. Người này xem ra quen biết với Trác Cảnh. Thân phận của Trác Cảnh có thể kết giao được với nhân vật lợi hại sao? Xem tình hình thì người này cũng giống như Trác Cảnh, là đồ nhà quê được người khác đưa đến.
Ánh mắt Diệp Hạo lúc này rơi vào trên người Trác Cảnh: "Xem ra cậu biết tôi." Diệp Hạo nói xong, đi đến trước mặt Trác Cảnh, trên dưới đánh giá một lượt: "Nhưng tôi chắc chắn tôi không biết cậu."
"Diệp Hạo, cậu bây giờ không phải nên ở đồn công an sao?" Trác Cảnh một câu nói toạc ra thân phận của Diệp Hạo.
Vi Đà giật mình đứng lên. Diệp Hạo rõ ràng là người mà hắn đã dùng quan hệ để bắt vào. Sao Diệp Hạo lại có thể xuất hiện ở đây?
Không thể nào;
Không có lý;
Không nên như thế!
Diệp Hạo liếc Vi Đà một cái: "Cậu là Vi Đà phải không?"
"Sao cậu lại xuất hiện ở đây?" Vi Đà hỏi như vậy không khác nào thừa nhận thân phận của mình.
"Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây thì cậu không cần quản." Diệp Hạo cười híp mắt đi đến trước mặt Vi Đà: "Việc cậu cần làm là trả lời tôi mấy câu hỏi."
"Nhân viên bảo an của Tử La Lan Hội Quán đâu?" Vi Đà trong lòng có một dự cảm không tốt, hắn chỉ vào Diệp Hạo nói: "Vì sao các người lại tùy ý hắn xâm nhập phòng của khách nhân?"