Thiều Hoa có chút ấm ức. Sớm biết Diệp Hạo đạt đến cực hạn của võ đạo, thì nàng đã chẳng phải đắc tội với những người này rồi. Chỉ cần nàng tiết lộ tu vi võ đạo của Diệp Hạo, ai còn dám nói năng lảm nhảm nữa?
"Vẫn ổn chứ?" Diệp Hạo nhìn Thiều Hoa, thấy nàng càng thêm anh khí, nói: "Tóc của cô càng ngày càng ngắn đấy."
"Ai cần ngươi quan tâm?" Thiều Hoa lườm Diệp Hạo một cái.
"Có muốn vào uống chén trà không?"
"Vô nghĩa."
Thiều Hoa hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía cổng. Nhưng khi nàng thấy Vô Nha Tử mở cửa, sắc mặt hơi đổi. Khi nãy Thiều Hoa nấp trong bóng tối, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Vô Nha Tử. Thần niệm của nàng không khỏi quét qua. Thế nhưng, dù quét đi quét lại, Thiều Hoa cũng chẳng phát hiện điều gì.
Thật ra, hành động này của Thiều Hoa vô cùng thiếu tôn trọng, nếu không phải Diệp Hạo đứng ngay bên cạnh, Vô Nha Tử đã sớm tát cho nàng một cái. Quét? Quét cái gì mà quét?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play