Diệp Hạo bật dậy. Cậu vội vàng dụi mắt, nhìn lại lần nữa, vẫn nhìn xuyên qua được.
"Chẳng lẽ năng lực xuyên thấu thị có giới hạn thời gian?" Diệp Hạo thầm nghĩ. "Và cứ đến một khoảng thời gian nhất định thì sẽ tự phục hồi?"
Diệp Hạo càng nghĩ càng thấy điều này hợp lý. Trong lòng cậu trở nên vô cùng kích động. Chắc chắn là như vậy rồi!
Lúc này, Diệp Hạo mới nhận ra mình đã không ăn gì suốt một ngày. Cậu đẩy cửa phòng, nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong bếp. Diệp Hạo đi vào, cầm một chiếc bánh trứng rán lên ăn.
"Cẩn thận bỏng." Quách Tú vội nói.
"Không bỏng đâu." Diệp Hạo ăn sạch chiếc bánh trứng rán trong đĩa chỉ với vài miếng, rồi dán mắt vào những chiếc bánh vẫn còn chưa chín trong chảo.
"Đợi một lát." Quách Tú cưng chiều nhìn Diệp Hạo, vừa cười vừa nói.
Chẳng bao lâu, Quách Tú đã làm xong một chảo bánh rán. Diệp Hạo đưa tay ra định lấy.
"Bỏng đấy!" Quách Tú lo lắng.
Nhưng Diệp Hạo lại như không có chuyện gì, cầm lấy chiếc bánh rán cho vào miệng. "Con trai này," Quách Tú thấy Diệp Hạo ăn sạch chiếc bánh trứng trong vài miếng thì mắng: "Không sợ bỏng hả?"
"Không sao, con không sợ bỏng." Diệp Hạo nói đến đây, cậu sững người. Bánh trứng vừa ra khỏi chảo, nhiệt độ cao như vậy sao có thể không bỏng được? Chẳng lẽ mình không còn sợ bị bỏng nữa?
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo chạy ra phòng khách. Cậu cầm ấm trà, rót cho mình một ly nước nóng, rồi dùng tay sờ vào ly nước. Ly nước có chút nóng, nhưng cậu lại không cảm thấy gì. Diệp Hạo chần chừ một chút, rồi đưa ngón tay vào trong ly nước nóng. Điều khiến Diệp Hạo kinh ngạc là nhiệt độ cao đó vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu.
"Thật là..." Diệp Hạo kinh ngạc thốt lên.
Thần huyết cải tạo cơ thể có lẽ đã ảnh hưởng đến mọi phương diện của cậu.
Trong lúc Diệp Hạo đang trầm ngâm, Diệp Chí Quốc với vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa đi vào. Ông nhìn thấy Diệp Hạo đang suy tư thì lộ ra nụ cười: "Tiểu Hạo, hôm nay cảm thấy thế nào rồi?"
"Hôm nay con cảm thấy rất tốt." Diệp Hạo đứng lên trả lời.
"Ừm, vậy thì tốt rồi." Diệp Chí Quốc nói rồi đi vào phòng, một lát sau ông thay một bộ quần áo khác rồi đi ra. "Tiểu Hạo, con đã hồi phục đến đâu rồi?" Diệp Chí Quốc ngồi cạnh Diệp Hạo hỏi.
"Con đã hồi phục như ban đầu rồi ạ." Diệp Hạo khẽ nói.
"Nếu đã hồi phục như ban đầu thì lát nữa con đi học đi." Diệp Chí Quốc trầm ngâm một lát rồi nói.
"Chí Quốc, anh nói gì vậy?" Quách Tú đang nấu cơm trong bếp thò đầu ra, vẻ mặt bất mãn: "Để con nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi."
"Anh không phải là sợ làm lỡ việc học của Tiểu Hạo sao?" Diệp Chí Quốc gãi đầu nói.
"Cũng không thiếu mấy ngày nay." Quách Tú lườm Diệp Chí Quốc một cái.
"Thôi được rồi..." Diệp Chí Quốc đành phải thỏa hiệp trước sự uy hiếp của vợ.
"Mẹ, con đã khỏe rồi, lát nữa con đi học luôn." Diệp Hạo lúc này nói.
"Nhưng cơ thể con..." Quách Tú vẫn lo lắng.
Diệp Hạo ngắt lời Quách Tú: "Mẹ, con thật sự không sao."
"Thôi được rồi." Quách Tú cũng muốn Diệp Hạo sớm đi học, nhưng là một người mẹ, điều nàng quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của con.
Sau khi ăn xong, Diệp Hạo đẩy chiếc xe đạp, tiến về phía trường trung học số 2 Giang Nam.
Thành phố Giang Nam có tổng cộng bốn trường trung học. Trường trung học số 1 được mệnh danh là trường của "thiên chi kiêu tử", bởi chỉ cần thi đỗ vào đây, gần như đã cầm chắc tấm giấy báo trúng tuyển đại học. So với trường số 1, trường trung học số 2 kém hơn rất nhiều. Nhưng nếu được vào lớp chọn của trường số 2, cũng coi như một chân đã đặt vào cánh cửa đại học.
Sở dĩ Diệp Hạo có thể vào lớp chọn cũng là nhờ cha cậu dùng quan hệ để đưa vào. Thực tế, chuyện "đi cửa sau" này trường nào cũng có, nhưng không nhiều học sinh có thể tiến bộ được, Diệp Hạo là một ví dụ.
Diệp Hạo đi đến lớp học của mình, rồi lại lùi ra. Bởi vì cậu thấy rất nhiều gương mặt xa lạ. Lúc này, sau lưng Diệp Hạo vang lên một giọng nói ngạc nhiên.
"Diệp Hạo."
"Chu Soái." Diệp Hạo thấy rõ đó là Chu Soái, liền hỏi: "Đây là lớp 2 sao?"
Chu Soái là bạn cùng bàn của Diệp Hạo, quan hệ hai người khá tốt.
"Đúng vậy, lớp 2." Chu Soái tiến lên ôm vai Diệp Hạo nói: "Này cậu nhóc, cậu làm sao mà hôn mê suốt nửa năm vậy?"
"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Diệp Hạo đương nhiên sẽ không kể cho Chu Soái nghe về chuyện mình đã trải qua.
"Sau khi cậu đi, trường chúng ta có một vị hiệu trưởng mới, ông ta vừa đến đã tuyên bố một quyết sách lớn." Chu Soái vừa ôm vai Diệp Hạo vừa đi vừa nói: "Cậu cũng biết là mỗi tháng chúng ta đều có bài kiểm tra tháng đúng không? Mỗi lần có kết quả, cả trường sẽ xếp hạng. 60 học sinh đứng đầu sẽ vào lớp chọn 1, từ thứ 61 đến 120 sẽ vào lớp chọn 2, cứ như vậy mà xếp xuống."
"Nói như vậy, lớp 20 chẳng phải là 60 người đứng cuối trường sao?" Diệp Hạo nghe đến đây thì giật mình.
"Ai bảo không phải đâu?" Chu Soái gật đầu: "Thế nên bây giờ cả trường học sinh đều tràn đầy nhiệt huyết, ai cũng tăng ca học tập, dù sao chẳng ai muốn vào những lớp xếp hạng cuối cả."
"Bản thân xấu hổ cũng đành, điều quan trọng là cha mẹ cũng mất mặt."
"Lần trước tớ thi được thứ 118, suýt nữa thì bị ra khỏi lớp chọn rồi." Chu Soái nói đến đây, vẻ mặt ủ rũ: "Tớ đoán chừng bài kiểm tra nửa tháng sau, tớ sẽ phải xuống lớp phổ thông 3 mất."
"Sao chỗ ngồi của tớ vẫn còn ở cạnh cậu?" Diệp Hạo nhìn bàn và sách vở của mình hỏi.
"Tình huống của cậu không phải đặc biệt sao? Thế nên cậu tạm thời được ở lại lớp cũ. Nhưng bây giờ cậu trở lại thì phải tham gia kiểm tra, lúc đó sẽ dựa vào kết quả để xếp lại lớp." Chu Soái nháy mắt với Diệp Hạo: "Cái này là do tớ và bà cô giáo hỏi thăm được đấy, chỉ bằng tình nghĩa này, cậu phải mời tớ ăn thịt nướng đấy nhé?"
"Có thể thêm cả snack cay nữa."
"Tốt!"
Diệp Hạo trò chuyện với Chu Soái một lúc, rồi dọn dẹp lại bàn học của mình. Sau đó, cậu tiện tay lật một quyển sách lịch sử. Từ nhiều năm trước, môn văn và lý đã không còn tách biệt, hiện tại là thời đại của toàn năng. Ngữ văn, toán, tiếng Anh, vật lý, hóa học, sinh học, chính trị, sinh vật, địa lý, tổng cộng có 9 môn học, trong đó ngữ văn và toán mỗi môn 150 điểm, còn 7 môn còn lại mỗi môn 100 điểm. Tổng điểm tối đa là 1000 điểm.
Bình thường, nếu được khoảng 700 điểm là có thể vào đại học, còn 800 điểm thì có thể vào các trường đại học trọng điểm. Nếu được 900 điểm, thì có khả năng thi đỗ vào sáu học viện hàng đầu của Hoa Hạ.
Diệp Hạo nhìn quyển sách lịch sử trong tay, mắt cậu lộ vẻ kinh ngạc. Để chứng minh phỏng đoán trong lòng, Diệp Hạo khép sách lại, rồi trong lòng nhẩm lại nội dung vừa đọc. Diệp Hạo mở sách ra so sánh lại một lần, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên là "đã gặp qua là không quên được"!