“Đại ca.” Chân Diệu hành lễ, cố tình làm ngơ ánh mắt Chân Hoán, chỉ hướng về Ngu thị lộ ra nụ cười tươi: “Đại tẩu cũng ra ngoài dạo mát a.”
Kiếp trước, khi còn bé có một tiểu tử thúi rất thích nắm bím tóc của nàng. Có lần nàng bị hắn chọc giận, hai đứa đánh nhau một trận, kết quả bị hắn cạo sạch tóc, đội đầu trọc suốt nửa học kỳ.
Từ đó về sau, nàng liền cảm thấy nam nhân là giống loài hoàn toàn không thể nói lý, từ trước tới nay chỉ nên kính nhi viễn chi.
Nguyên chủ tuy tính tình không dễ mến, song với vị đại ca ruột này cũng chưa từng làm điều gì quá quắt. Việc hắn lạnh nhạt, chắc hẳn là do không ưa tính cách muội tử này. Ngay cả khi Chân Diệu nằm trên giường bệnh, cũng chỉ có mỗi Ngu thị từng đến thăm một lần.
Ngu thị thấy trượng phu lạnh nhạt như thế, liền có chút bất an, đang định lên tiếng thì sắc mặt bỗng thay đổi, “ọe” một tiếng, nôn khan từng trận.
“Đại tẩu.” Chân Diệu vừa định bước tới, Chân Hoán đã vươn tay ôm lấy Ngu thị, lạnh nhạt liếc nàng một cái:
“Đại tẩu ngươi không khoẻ, ta đưa nàng hồi phòng.” Nói đoạn liền nhẹ nhàng dìu Ngu thị rời đi.
Ngay cả nha hoàn Tử Tô cũng thay chủ tử thấy khó xử, đành làm mặt không cảm xúc, giả vờ như không thấy gì. Chân Diệu lại không để tâm, chỉ cười khẽ:
“Tử Tô, đi thôi, chúng ta cũng hồi phòng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT