Mật hoa ngào ngạt, tầng tầng lớp lớp hoa lê nở rộ, trắng muốt như mây, rải rác phủ khắp trời xuân như dệt gấm. Ánh nắng ấm áp xuyên qua từng kẽ lá lưa thưa, rọi xuống thảm cỏ xanh mướt, càng thêm sáng tươi mơn mởn.

Từng nhóm thiếu nữ, ba người năm người, thong thả dạo bước giữa vườn, hoặc khẽ giọng đàm tiếu, hoặc ngưng thần ngắm hoa. Có kẻ ngồi nghỉ dưới gốc lê, ghé trên những chiếc đôn gỗ sơn màu xen kẽ, đều vận xiêm y rực rỡ, hoa phục lộng lẫy. Dưới sắc tuyết trắng ngọc ngà của Lê viên, họ càng như điểm tô một nét rực rỡ giữa mảnh xuân cảnh thanh tân.

Chỉ là hôm nay, tâm tư của một vài tiểu nương tử độ mười ba mười bốn lại không đặt nơi thưởng hoa. Mắt ngó nghiêng như có như không xuyên qua rặng lê sum suê, tuy không trông thấy rõ ràng, nhưng từ hướng đối diện mơ hồ truyền tới tiếng cười nói của nam tử.

Lê Viên là sản nghiệp của phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân, danh vang khắp kinh thành. Mỗi độ lê nở rộ, nơi này lại mở hội ngắm hoa, khách mời đều là con em hào môn, huân quý danh gia.

Hơn một tháng trước, thứ tử của công chúa Chiêu Vân – Hàn Mộc Vũ – đỗ tiểu khoa mùa xuân, tuy chỉ đứng cuối nhị giáp, song xét về tuổi tác, chẳng những nổi bật giữa đám con em quý tộc, mà so với thế gia thư hương cũng là hiếm thấy.

Nhân dịp hội hoa, Hàn nhị công tử mời thêm không ít bạn tốt đồng niên, tổ chức một hội làm thơ, chỉ cách các tiểu nương tử một bức tường lê mỏng.

Triều Đại Chu dân phong cởi mở, đối với nam nữ trẻ tuổi vốn không quá câu nệ, lại có lùm lê ngăn cách, cũng chẳng thể coi là thất lễ.

Các vị phu nhân lại càng tinh tế mẫn tiệp, lợi dụng hội hoa – hội thơ để ngầm xem mắt cho đám hậu bối. Biết đâu được, mối nhân duyên của nhi tử, nữ nhi trong nhà lại bén rễ từ nơi này.

“Thanh Diễm tỷ tỷ, nơi này quả thật mỹ cảnh vô song, khắp kinh thành e là khó tìm ra chốn thứ hai.” Một tiểu nương tử mặc y phục hồng phấn cười tươi như hoa, ánh mắt khẽ liếc về phía trung tâm nơi các thiếu nữ vây quanh một người.

Người ấy chính là Trọng Hỉ huyện chủ, con gái độc nhất của Trưởng công chúa Chiêu Vân, khuê danh Thanh Diễm. Nàng được Hoàng thượng sủng ái, đặc cách ban phong huyện chủ, thanh danh lan xa.

Bên cạnh, một thiếu nữ vận áo màu vàng điểm hồng khẽ nhíu mày, lặng lẽ kéo tay áo tiểu cô nương áo phấn hồng một phen.

Hai người ấy, ngoài y phục màu sắc khác nhau, dung mạo lại giống nhau như đúc, rõ ràng là tỷ muội song sinh.

Trọng Hỉ huyện chủ chỉ thoáng liếc qua hai người, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, lướt rất nhanh. Nàng dừng ánh nhìn nơi gương mặt của thiếu nữ áo phấn, nhàn nhạt mở miệng:
“Chân Lục cô nương quá lời.”

Nói xong liền đứng dậy, xoay người hướng các tiểu nương tử chung quanh ôn nhu cáo từ mấy câu, đoạn một mình chậm rãi rời bước đi về phía trước, tà váy nhẹ quét lối mòn lát đá trong rừng lê trắng.

Chỉ còn lại nhóm thiếu nữ đứng đó đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đổ dồn về phía Chân Lục cô nương đều mang theo vài phần châm chọc, mỉa mai.

Ai trong kinh thành lại không biết Trọng Hỉ huyện chủ tính tình thất thường, yêu ghét rõ ràng? Người lọt vào mắt nàng, dẫu là một nô tì cũng được trân trọng vài phần; kẻ khiến nàng không vừa lòng, dẫu mang danh công chúa, cũng chưa chắc đổi được một câu dư thừa.

Chân Lục cô nương lần này đúng là tự rước lấy phiền. Bất quá là bởi Chân gia Đại cô nương – tỷ tỷ cả nàng – năm ngoái gả vào phủ Trưởng công chúa, bái đường cùng trưởng tử Hàn gia, liền cho rằng mình có thể cùng Trọng Hỉ huyện chủ xưng tỷ gọi muội, nào biết lòng người khó dò, thân phận chưa chắc đổi được lễ nghi thân thiết.

Chân Lục cô nương xuất thân từ phủ Kiến An Bá, tục danh chỉ một chữ mang “ngọc” trong tên. Thiếu nữ áo vàng hơi đỏ bên cạnh chính là tỷ tỷ song sinh của nàng – Chân Băng.
 Chân Ngọc bất quá mới mười hai tuổi, lòng dạ đơn thuần, cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của các tiểu nương tử xung quanh liền đỏ hoe vành mắt, cắn môi như muốn mở lời biện giải.

Chân Băng liền nhéo nhẹ tay nàng, hạ giọng khuyên:
“Lục muội, chúng ta cùng Trọng Hỉ huyện chủ vốn chẳng thân thích, ngươi gọi nàng là tỷ tỷ quả thực có phần đường đột. Nay nếu lại tranh cãi, chẳng phải khiến người khác được dịp mượn cớ chê cười ư?”

Chân Ngọc tức giận hừ nhẹ một tiếng:
“Ai biết nàng lại cao ngạo như thế? Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ ——”

Tỷ muội hai người đang thì thầm trò chuyện, bỗng nghe phía trước nổi lên một trận ồn ào, bất giác cùng ngẩng đầu nhìn lại.

Chúng tiểu nương tử cũng đồng loạt sững người.

Trọng Hỉ huyện chủ thấy một nha hoàn sắc mặt kinh hoảng thất thố chạy tới, liền nhíu mày quát lạnh:
“Ồn ào cái gì! Lại rối loạn thành thế này?”

Nha hoàn mặc so y màu lam nhạt vội cúi đầu bẩm, giọng nói cũng run rẩy:
“Huyện chủ, không… không ổn rồi! Ở tĩnh xa hồ có người… có người rơi xuống nước!”

“Là ai?” Trọng Hỉ huyện chủ sắc mặt trầm xuống.

“Nô tỳ cũng chưa rõ, chỉ thấy một tiểu nương tử và một vị công tử cùng rơi xuống hồ, bèn vội vã đến bẩm báo huyện chủ.”

Chúng nương tử nghe vậy, không khỏi xôn xao hẳn lên.

Trọng Hỉ huyện chủ sắc mặt càng thêm khó coi. Dù sao hôm nay là hội ngắm hoa do trưởng công chúa tổ chức, dân phong Đại Chu có thoáng đến đâu, thì việc nam nữ trẻ tuổi cùng rơi xuống nước cũng thật khó mà nói cho phải.

Nàng liền quay sang phân phó nha hoàn bên người:
“Bích Thúy, ngươi đi xem rõ ràng chuyện gì xảy ra.”

Nha hoàn vận y phục màu lục vâng lời, bước chân gấp gáp chạy về hướng tĩnh xa hồ.

Lê lâm cuối viên chính là tĩnh xa hồ, hồ nước rộng lớn, giữa hồ có hành lang gấp khúc nối đến tiểu đình, đứng trên cầu thưởng cảnh là tuyệt đẹp.

Chỉ là hôm nay Hàn nhị công tử cùng bạn hữu mở thơ hội tại một góc khác của lê viên, nếu không có ý định du hồ thì sẽ chẳng dễ gì gặp mặt. Mà các tiểu nương tử hiểu lễ thường cũng sẽ không tùy tiện tới gần nơi ấy.

Trọng Hỉ huyện chủ dựa lưng vào gốc lê, mí mắt khẽ rũ, ánh mắt giấu sau làn mi hiện lên tia trào phúng.

Không biết hôm nay màn diễn này, là thành toàn cho ai đây?

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng các tiểu nương tử nơi đây đều là khuê tú huân quý, từ nhỏ lớn lên chốn thâm viện, đối với những chuyện ẩn tàng chốn trạch môn vốn chẳng xa lạ, từng người hoặc lộ vẻ giễu cợt, hoặc hứng thú bừng bừng mà nghị luận.

“Hôm nay quả thực có trò hay để xem, không biết rơi xuống nước công tử là ai, liệu có phải là Hàn nhị công tử không?” Trương Triều Hoa, cháu gái của Lại Bộ hữu thị lang, lên tiếng.

“Triều Hoa muội muội sao lại đoán là Hàn nhị công tử vậy?” Dương Thanh, nhị cô nương của Vĩnh Gia Hầu phủ, hỏi với giọng điệu hạ thấp.

Trương Triều Hoa khẽ cười nhạo:
“Cái này còn cần phải đoán sao? Chỉ cần nhìn thấy thủ đoạn không lên đài mà đã có thể thành công, chẳng phải rõ ràng nhất là chọn Hàn nhị công tử sao?”

Một giọng nói khác chen vào:
“Nếu nói đến tốt nhất, không chỉ có Hàn nhị công tử, nghe nói hôm nay Trấn Quốc công thế tử cũng có mặt ở đây.”

Khi nhắc đến Trấn Quốc công thế tử, các tiểu nương tử đều lặng đi.

Công tước cao quý, dòng dõi tuyệt vời, lại thêm tướng mạo khí chất phi phàm, đủ sức khiến vô số thiếu nữ phải khuynh tâm.

“Chỉ có điều, Trấn Quốc công thế tử dù mọi mặt đều tốt, mệnh lại không thuận. Từ nhỏ đã không có cha mẹ, lại liên tiếp hai lần đính hôn mà đều không thành, các tiểu nương tử đều cảm thấy không xứng với người như thế.”

Những lời này phát ra từ miệng những thiếu nữ cùng độ tuổi, không khỏi có chút thiếu kiêng nể.

Chân Ngọc tính tình linh hoạt, cũng không ngần ngại tham gia vào cuộc bàn luận của các tiểu nương tử.

Chân Băng lại nhíu mày, ánh mắt quét xung quanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng không nhịn được liền kéo tay Chân Ngọc mà nhỏ giọng nói:
“Lục muội, ngươi có thấy Tứ tỷ không?”

Chân Ngọc ngạc nhiên, không để ý nói:
“Nàng chẳng phải trước kia có nói rằng cảm thấy không thoải mái, muốn qua bên kia hít thở không khí sao?”

Nàng đưa mắt nhìn về phía trước, nhưng ngay lập tức, ánh mắt nàng cứng lại.

Tỷ muội hai người trao đổi một ánh nhìn, trong mắt đều tràn ngập sự sợ hãi và lo lắng.

Hỏng rồi, người rơi xuống nước chắc chắn không phải là…

Hai người vừa hoang mang vừa kinh hãi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần dần tiến lại gần.

Bích Thúy tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trọng Hỉ huyện chủ, ghé tai nàng thì thầm vài câu.

Trọng Hỉ huyện chủ ánh mắt sắc bén, quét qua Chân gia tỷ muội một cái, sau đó quay lại nói với mọi người:
“Các vị, mời theo ta vào phòng khách ngồi.”

Thấy Trọng Hỉ huyện chủ không nói gì thêm, một số tiểu nương tử nóng lòng không yên liền đuổi theo nha hoàn để thăm dò tình hình.

Trọng Hỉ huyện chủ không vội vã nhiều lời, những chuyện như thế này, vốn dĩ chẳng thể giấu được lâu, ngày mai sẽ truyền khắp kinh thành.

Quả nhiên, khi các gia đình rời khỏi trưởng công chúa phủ, tất cả tiểu nương tử đều đã biết rằng người rơi xuống nước chính là Chân gia tứ cô nương Chân Diệu và Trấn Quốc công thế tử La Thiên Thành.

“Thật là xấu hổ, hại chúng ta mất hết thể diện!” Chân Ngọc sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nói.

Chân Băng im lặng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Mọi người trong Chân phủ mang theo Chân Diệu đang hôn mê, trở về phủ trong im lặng, mặt mày đều nhuốm sắc tro xám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play