Lão phu nhân trong lòng trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ ôn tồn hỏi:
– Tứ nha đầu, ngày ấy ngươi rơi xuống nước, còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?

Chân Diệu nghe vậy mím môi.

Sớm đã liệu trước, vị này tuy rằng có phần ngây ngô, nhưng tuyệt không ngu dại.

Từ khi nghe nói Trấn Quốc Công phủ phái quan môi tới định thân, nàng liền bắt đầu suy nghĩ.

Theo lẽ thường, Trấn Quốc Công phủ thân thế hiển hách, gặp chuyện như vậy hẳn phải lập tức cự tuyệt, mà bên nữ cũng chỉ có thể nén giận nhận lấy.

Thế nhưng đối phương lại nhanh chóng có hành động đáp ứng, xem ra không giống bên chiếm thượng phong làm việc.

Nghĩ đến vết bầm trên cổ, cùng với nha hoàn bà tử vô cớ mất tích, nàng còn không hiểu rõ tình thế hay sao?

Đối phương quý trọng thanh danh, nhưng trong nhà sớm đã "đầu trọc còn sợ ai nắm tóc", cùng lắm thì vứt bỏ một cô nương thôi.

Nếu hai bên đã đạt thành hiệp nghị, vậy thì chân tướng cũng chẳng bên nào muốn nhắc lại.

Chân Diệu cúi đầu, thanh âm mềm nhẹ:
– Tổ mẫu, hôm đó cháu gái rơi xuống nước, sớm đã bị kinh sợ đến mức cái gì cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ là… không hiểu vì sao, thường nằm mộng thấy có người bóp cổ mình. Đến chỗ tổ mẫu rồi, trong lòng mới an ổn lại được.

Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trở nên từ ái:
– Ai, ngươi đây là kinh sợ rồi. Tố Nguyệt, đem cho ta quyển "Diệu Pháp Liên Hoa Kinh" thường đọc ấy tới đây.
Tứ nha đầu, hôn sự của ngươi đã định, khuê học cũng không cần đi nữa, ở nhà tĩnh tâm tụng kinh thư cho nhiều vào. Giờ này đã không còn sớm, đi bồi nương ngươi một chút, mấy hôm nay bà ấy cũng không ít nhọc lòng.

Nói đến đây, bà lại ngừng một chút, rồi tiếp:
– Còn có Tam nha đầu vẫn đang bệnh, ngươi làm muội muội cũng nên tới thăm một chút.

– Vâng ạ. – Chân Diệu lui xuống.

Chờ Chân Diệu vừa đi khỏi, lão phu nhân liền gọi Vương ma ma tới:
– Tử Tô nói thế nào?

Vương ma ma vừa bóp vai cho lão phu nhân, vừa bẩm:
– Tử Tô nói mấy ngày nay Tứ cô nương ít lời ít tiếng, phần lớn thời gian đều đọc thư.

– Ừm, xem sách gì? Con gái, không thể cứ đọc mấy thứ loạn xạ rồi bị dạy hư.

– Phần lớn là "Nữ giới", "Liệt nữ truyện", linh tinh như thế.

– Tố Nguyệt, ngươi thấy Tứ cô nương thế nào?

Vương ma ma vội cúi đầu, cung kính đáp:
– Việc cô nương, nô tỳ không dám tùy tiện nghị luận.

Lão phu nhân thở dài:
– Cho ngươi nói thì cứ nói, kẻ ngoài cuộc mới tỉnh táo. Ta tuổi đã lớn, có lúc mắt nhìn cũng lầm.

Vương ma ma càng rũ thấp đầu hơn, đáp:
– Nô tỳ trước đây nhìn Tứ cô nương, thấy nàng có chút tâm phù khí táo, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, tâm tính chưa chín. Nhưng từ sau khi rơi xuống nước, lại như ngọc thô chờ gọt giũa.

– Như ngọc thô chờ gọt giũa? Vậy thì mong là thế. Tố Nguyệt, ta bảo ngươi đi hỏi thăm Hàn tiến sĩ việc nọ, thế nào rồi?

Lão phu nhân hỏi đến Hàn tiến sĩ, kỳ thực là vì chuyện bị từ hôn của Tam cô nương – Chân Tĩnh.

Hàn tiến sĩ danh vọng truyền xa, tuổi mới ngoài đôi mươi, xuất thân hàn môn, mùa xuân năm nay vừa đỗ tiến sĩ.

Bởi vì Tam cô nương bị lui thân liền rơi vào mắt thế tử, tính toán đem Thứ nữ hứa gả cho hắn.
Vương ma ma đem tin tức hỏi thăm được nói lại: “Là quả phụ nuôi lớn, rất hiếu thuận, nhân phẩm cũng tốt, chỉ là phía dưới còn có hai đệ đệ và một muội tử...”
Lão phu nhân nghe xong liền nhíu mày: “Vậy thì xem lại đi.”
Chỉ là bà cũng tự hiểu trong lòng, hôn sự của Chân Diệu đã định, Chân Tĩnh lại xếp hàng trước, mà còn bị lui thân, đây e là kết cục tốt nhất rồi.
Nghĩ đến Tam cô nương xưa nay an phận tĩnh lặng, lão phu nhân thở dài, cuối cùng không muốn hao tổn tâm trí nữa.
Dù sao cũng là thứ nữ.
Chân Diệu bước nhỏ, đi sau lưng Chân Nghiên.
“Ngươi còn dám đến thỉnh an?!” – Chân Nghiên giảm bước, hạ thấp giọng tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi.
Chân Diệu vội xin tha: “Hảo tỷ tỷ đừng giận, chẳng thấy mắt muội còn xanh sao, mấy ngày nay ngủ không yên, toàn mộng mị ác mộng.”
Chân Nghiên liếc nhìn kỹ, rốt cuộc tin là thật, thở dài: “Ngươi phải cố gắng hơn chút, đừng để nương phải nhọc lòng.”
“Nương nay thế nào rồi?”
“Bị ngươi làm tức đến không nhẹ, ngươi nói xem?” – Chân Nghiên lườm một cái.
Chân Diệu như tiểu tức phụ đi theo phía sau, cùng vào Hòa Phong Uyển.
Thấy Chân Nghiên bước vào, Ôn thị mặt lộ vẻ vui, nhưng vừa liếc thấy Chân Diệu phía sau, liền biến sắc: “Ai cho ngươi tới đây?”
“Nương ——” Chân Diệu ngọt ngào gọi một tiếng, quỳ xuống thỉnh an.
Ôn thị quay mặt đi: “Ta không có đứa con gái như ngươi!”
Trong ký ức nguyên chủ, Ôn thị là người nghiêm khắc đanh đá, không nhiều yêu thương với nàng.
Nhưng Chân Diệu lại thấy rõ từ ký ức ấy, Ôn thị chẳng qua ngoài cứng trong mềm, miệng dao tâm đậu hủ.
Vốn đã sai trước, còn khiến mẫu thân tức đến thổ huyết, nàng không chút áp lực mà nhận sai.
Ôm chặt lấy chân Ôn thị, đầu cọ cọ trên đùi: “Nương, nữ nhi thật sự sai rồi. Nếu người còn giận, thì cứ đánh vài cái. Da nữ nhi dày, không sợ đau.”
Ôn thị ngẩn người.
Câu này… sao lại lạ lẫm thế này?
Một phòng nha hoàn cũng chết trân.
Tứ cô nương, xưa nay phu nhân nói thế, chẳng phải ngài đã quăng cửa bỏ đi từ lâu rồi sao?
Chân Nghiên thấy muội muội như vậy, mất mặt vô cùng, lạnh mặt quát: “Các ngươi lui ra hết.”
Một đám nha hoàn vội vàng lui, Tử Tô tuy mặt bình tĩnh theo sau, trong lòng lại điên cuồng phun tào.
Lần thứ ba theo cô nương này, nàng nghe nhiều nhất là câu “Các ngươi lui ra.”
Ôn thị bị lời Chân Nghiên nhắc nhở, liền đạp chân ra ngoài: “Không nghe ta nói sao, ta không nhận thứ nữ nhi như ngươi! Ra ngoài cho ta!”
“Không ra.” – Chân Diệu ôm chân chặt hơn, mặt kiên định.
“Ra!”
“Không ra.”
“Ra!”
“Không ra.”
“Ra!”
Rồi, cuối cùng thấy Chân Diệu đứng dậy… thật sự đi ra.
Một đám nha hoàn đang hóng ngoài góc tường suýt té ngã.
Cũng đúng thôi!
Ôn thị mặt trắng rồi đỏ, đỏ rồi xanh, thân thể lảo đảo vài lần, rốt cuộc không chịu nổi, khóc òa lên.
Chân Nghiên vừa tức vừa đau lòng, muốn xông ra tìm Chân Diệu mắng cho một trận, lại sợ nương giận quá thành bệnh, đành ở lại khuyên giải.
Không ngờ nửa canh giờ sau, Chân Diệu lại trở lại, tay bưng một cái khay.
Ôn thị đang khóc, thấy nhị nữ nhi bước vào, thiếu chút nữa bị nghẹn, vừa mở miệng nói chuyện thì liền bị sặc.
Chân Diệu vội chạy tới, một tay ấn ngón cái bà, một tay vỗ lưng: “Nương, ngài hít sâu.”
Ôn thị hít mấy hơi, rốt cuộc dừng sặc, căm hận: “Ngươi không đi rồi sao, còn trở lại làm gì?!”
Chỉ là vừa rồi chật vật như vậy, khí thế đã giảm đi nhiều.
Chân Diệu làm như không thấy, nhẹ nhàng đặt cái khay: “Nương, nữ nhi sáng nay nấu cháo đào hoa đường đỏ, bổ huyết dưỡng da, nhân lúc còn nóng mời nương nếm thử.”
Nói rồi mở nắp, chỉ thấy cháo nếp mịn, cánh đào lấp ló giữa lớp cháo trắng, trong vại sứ xanh men ngọc hiện lên vẻ nhã nhặn, lại tỏa hương thơm ngọt thanh thanh.
Ôn thị thấy nhị nữ nhi đôi mắt long lanh nhìn mình, cuối cùng mềm lòng, múc thử một muỗng, phát hiện hương vị tuyệt hảo.
Liên tiếp ăn mấy muỗng mới nói: “Đào hoa này… cũng có thể nấu cháo sao?”
Xem như tha thứ rồi.
Chân Diệu âm thầm thở phào.
Kiếp trước nàng lăn lộn khắp nơi, đến mỗi chỗ đều phải ăn hết phố lớn ngõ nhỏ, gặp món nào ngon thì học làm, cũng rèn được tay nghề nấu nướng không tệ, giờ rốt cuộc có đất dụng võ.
Cùng Chân Nghiên rời khỏi Hòa Phong Uyển, hai tỷ muội hướng nơi ở của Tam cô nương mà đi.
Nói thì nói, thứ nữ vốn không có tư cách ở riêng một viện, nhưng Kiến An Bá phủ chỉ có một thứ nữ, tạm thời chiếm một tiểu viện – Tạ Yên Các.
Vừa tới trước Tạ Yên Các, một nha hoàn mặc áo đỏ bạc liền va vào Chân Diệu, mặt mày lấm lét...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play