Bốn người nhìn nhau.

Vẫn là thiếu niên tóc rối bù, Đào Hoa, với vẻ ngoài hiền hòa nhất lên tiếng trước: "Bây giờ chúng ta đã quen biết rồi, Thời Hoài, để tôi giới thiệu sơ qua về hội nhóm của chúng ta nhé." Cậu ta đã ở chung với hai người kia nên hiểu tính cách của họ, thế là cậu ta chủ động đảm nhận vai trò kết nối, "Ban đầu là Luci kích hoạt thiết bị giao dịch vị diện trước, cậu ấy tự mình chọn một đối tượng giao dịch và kết nối trực tiếp với thế giới của tôi. Tôi thấy cách này khá hay, nên đã kết nối với thế giới của Diêm Thần. Diêm Thần cũng thấy khá thú vị, nên đã kết nối với thế giới của cậu."

Thời Hoài chớp chớp mắt.

Đào Hoa cười nói, đôi mắt hoa đào cong cong: "Nhân tiện chúng ta đều có mặt ở đây, nên muốn gặp mặt cậu và hỏi xem cậu có muốn gia nhập hội nhóm giao dịch này của chúng tôi không. Nếu không muốn, cậu có thể tự mình phát triển đối tượng giao dịch, giống như Luci, từ từ xây dựng. Nếu đồng ý, cậu sẽ chính thức trở thành một thành viên của chúng tôi, và sau này cậu cũng có thể kết nối với một thế giới khác. Nhưng tôi phải nói trước, đối tượng giao dịch mà chúng tôi phát triển có yêu cầu: phải là người trong thế giới lấy hình người làm chủ và dưới 20 tuổi, như vậy mọi người sẽ không có sự khác biệt quá lớn, và dễ dàng hòa đồng."

Thời Hoài suy nghĩ một lúc: "Tôi không có ý kiến, dưới 20 tuổi rất tốt." Cậu lại nghĩ tiếp, "Tôi phải kết nối với một thế giới khác ngay bây giờ sao?"

Đào Hoa vội nói: "Hiện tại không cần. Chúng tôi vẫn chưa chính thức bắt đầu, cứ giao dịch cho thành thục đã. Tôi nghĩ tạm thời bốn thế giới là đủ dùng rồi, nhiều quá sẽ phiền phức. Không bằng chờ chúng ta đều đạt đến cấp độ thương nhân bạch ngọc hoặc số lần giao dịch không thể tăng lên nữa, thì hẵng phát triển đối tượng giao dịch khác."

— Cấp bậc thấp nhất là thương nhân bình thường, phải giao dịch hơn một ngàn lần mới có thể lên cấp, đạt danh hiệu thương nhân bạch ngọc.

Thời Hoài thấy hai người kia không phản đối, liền biết đây là điều họ đã bàn bạc trước, thế nên cậu đáp: "Cũng đúng."

Vậy là… hóa ra mọi người đều là "lính mới" sao?

Đột nhiên cậu cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Nhưng sau đó, Thời Hoài biết rằng mình đã an tâm quá sớm.

Đào Hoa mỉm cười: "Thế giới của tôi là mạt thế, đặc sản là tinh hạch tang thi. Với năng lực hiện tại, tôi chỉ có thể lấy được tinh hạch cấp một, nhưng bên trong cũng có một chút năng lượng, chắc có giá trị nghiên cứu. À, trước đây tôi có cướp vài tiệm vàng bạc, nếu các cậu thích châu báu, tôi cũng có thể kiếm được. Thứ mà bên tôi cần nhất là lương thực, đồ gì ăn được cũng được."

Giọng điệu của Lucires vẫn cao ngạo: "Thuốc luyện kim, ma ngẫu*, vật phẩm ma pháp, thực vật ma pháp, động vật ma pháp… Dưới cấp ba thì ta có thể kiếm được, còn trên cấp ba thì…" Hắn hơi khựng lại, rồi lập tức nói tiếp, "… các ngươi nghèo rớt mồng tơi cũng không trả nổi giá đâu. 

"Ma" () = ma pháp, ma thuật, phép thuật. "Ngẫu" () = con rối, bù nhìn, hình nhân, tượng.

  • Con rối ma pháp / hình nhân pháp thuật,

Ta không thiếu thứ gì, nhưng vì chuyện này khá thú vị, các ngươi có thể đưa đồ muốn trao đổi ra."

Diêm Thần thì nói: "Chỗ ta… đan dược cấp thấp, bùa chú, thảo dược ta có một ít. Nhưng ta chưa nghĩ ra có gì cần, cứ xem đã."

Tiếp đó, ba người họ cùng nhìn về phía Thời Hoài.

Thời Hoài che mặt lại.

Lương thực… bản thân cậu còn không đủ ăn!

Thứ có thể trao đổi mà lại khiến tiểu vương tử Luci coi trọng… quang não có được không? Nhưng quang não không thể đưa cho người ta!

Thứ mà Diêm Thần cần… nơi này có không? Kể cả có, cậu cũng không thể lấy được!

Thời Hoài cảm thấy tuyệt vọng.

Thiết bị giao dịch vị diện, thứ mà trong tiểu thuyết nào cũng là một "bàn tay vàng", sao đến tay cậu lại vô dụng đến thế này? Cậu nghèo đến mức không có cả thứ để giao dịch với người ta.

Ba người bạn nhỏ kia đều là người thông minh, giờ phút này như thể nhìn thấy một chữ "NGHÈO" thật to trên người Thời Hoài, nhất thời không biết nên nói gì.

Thời Hoài lặng lẽ ngẩng đầu, thành khẩn nói: "… Hay là các cậu cứ giao dịch trước đi. Chờ tôi tìm được đồ có thể trao đổi, thì sẽ liên lạc với các cậu sau."

Nói xong, cậu vẫy tay với mấy người, thoát khỏi không gian vị diện.

Lúc này, trước mặt Thời Hoài là một bầu trời đầy sao, đúng như những gì cậu đã tưởng tượng khi đăng nhập Mạng Tinh Võng. Nhưng lúc này, với cú sốc vừa rồi, Thời Hoài đã chẳng còn hứng thú để khám phá nữa, lại lặng lẽ thoát khỏi Mạng Tinh Võng.

Thương tiếc cho một điểm tín dụng đã lãng phí, Thời Hoài ngửa mặt nằm phịch xuống giường.

Ở thế giới này, kết cục cuối cùng của cậu, liệu có phải là chết đói không…

Vì áp lực sinh kế, cuối cùng Thời Hoài không nằm ủ dột trên giường quá lâu, mà bật dậy.

Thôi, nghĩ lại thì, dù cậu có vào Mạng Tinh Võng tìm kiếm lung tung, nhất thời cũng chẳng tìm thấy lối thoát nào phù hợp, chi bằng đi hỏi Nhã An xem nghề phụ của họ là gì thì hơn, họ chắc chắn có nghề phụ, nếu không thì sống đến bây giờ bằng cách nào?

Mặc dù lúc nãy đã hỏi qua, nhưng nếu cậu không chủ động hỏi, hai người này chắc chắn cũng sẽ không chủ động nói với cậu…

Thời Hoài đẩy cửa đi ra ngoài, vừa lúc gặp lão quản gia đi ra từ phòng bên cạnh.

Lão quản gia bưng một cái khay, trên khay đặt một cái bát lớn, bên trong rõ ràng còn dính chút thịt băm, có thể thấy lúc nãy đó là món thịt băm.

Nghĩ đến chú hồ ly, Thời Hoài quan tâm hỏi: "Thế nào rồi, Nam tước của tôi ăn có ngon không?"

Lão quản gia với nụ cười hân hoan trên mặt đáp: "Nam tước đại nhân ăn uống tốt lắm, tôi đi lấy thêm cho cậu ấy một bát nữa."

Thời Hoài lặng lẽ nhìn cái bát – đó là cái bát lớn bằng cái đầu người.

Cậu có chút ngập ngừng hỏi: "Nam tước vẫn chưa no sao?"

Lão quản gia nói: "Vâng. Nam tước đại nhân ăn uống có vẻ không khác gì giống đực bình thường, ước tính thêm khoảng hai bát nữa là cậu ấy sẽ no." Ông có lẽ đoán được vị Chính quân này đang nghĩ gì, nên nói thêm, "Một bát này khoảng một cân thịt tinh thú."

Thời Hoài: "…"

Nói cách khác, một bữa chú hồ ly ăn ba cái bát lớn, ba cân thịt, ý là ăn còn nhiều hơn cả cậu?

Hỏng bét rồi, hai ngàn điểm tín dụng… Không, giờ chỉ còn hơn 1900 điểm, tính toán kỹ thì số tiền này liệu có đủ ăn một tuần không đây?

Thời Hoài lo lắng nhưng không để lộ ra. Cậu đi đến trước phòng ngủ phụ, nhìn qua khe cửa thấy cái ổ hồ ly cậu tỉ mỉ làm, bên trong một cục trắng trắng như đang muốn ngẩng đầu lên… Cậu vội vàng thu mắt lại.

Cậu đã thấy! Cục nhỏ đó ngơ ngơ thật là đáng yêu!

Nuôi, nhất định phải nuôi, dù có ăn nhiều cũng phải nuôi! Phải mau chóng kiếm tiền thôi! Nhất định phải thật nhanh!

Lão quản gia khẽ hỏi: "Tiên sinh có muốn vào xem không ạ?"

Thời Hoài vội vàng lắc đầu: "Thật sự vẫn chưa phải lúc."

Lão quản gia thấy cậu biểu lộ tình cảm yêu thích, nên mới chủ động khuyên. Nếu vị Chính quân này vẫn kiên trì đợi đến khi mình trở nên xinh đẹp hơn rồi mới đi, thì ông cũng có thể hiểu được.

Thế là lão quản gia cùng Thời Hoài xuống lầu, vào bếp lấy thêm một bát thịt băm nữa.

Chờ lão quản gia đi lên cho chú hồ ly ăn, Thời Hoài kéo Nhã An sang một bên, ngồi xuống sofa: "Nhã An, tôi vừa hỏi cậu rồi, bình thường các cậu kiếm điểm tín dụng bằng cách nào?"

Nhã An nhìn người á thư gầy gò, gần như không ra hình người trước mắt, lòng thắt lại, thành thật trả lời: "Tôi thường ra vùng giáp ranh Hoang Vu ngoài thị trấn hái một ít thảo dược, sau đó xử lý rồi bán cho Cát Lan y sư. Cát Lan y sư là một dược tề sư cấp hai, bà ấy cũng rất tốt bụng, chỉ cần tôi xử lý thảo dược tốt, bà ấy sẽ trả một cái giá kha khá. Khi không hái được thảo dược,  sẽ đến phòng khám của bà ấy giúp xử lý một số dược liệu quen thuộc, và cũng có thể kiếm được một chút tiền công theo ngày."

Kiếp trước Thời Hoài là người học võ. Người ta nói "văn nghèo, võ giàu", cậu là người duy nhất được truyền thừa y bát của quán chủ, nên từ nhỏ cũng theo quán chủ học một số loại dược liệu thường dùng để điều trị vết thương. Cậu không mấy hứng thú với dược liệu, nhưng lại đam mê võ học. Cậu biết rằng nếu không học tốt dược liệu thì không thể tiến xa trên con đường võ học, thế nên cậu đành bịt mũi mà học, nhưng cũng chỉ biết một chút thôi… Cậu không biết những thứ đã học kiếp trước có giống với kiếp này không.

Nghĩ đến đây, Thời Hoài liền nói với Nhã An: "Vậy lần sau cậu đi hái dược thảo thì cho tôi đi cùng. Cậu dạy tôi cách nhận biết, còn xử lý dược liệu thì tôi cũng học theo cậu để tích cóp điểm tín dụng."

Nhã An tỏ vẻ khó xử.

Thời Hoài chợt nhớ ra điều gì đó: "Nếu là bí quyết gia truyền thì thôi."

Mặc dù những thứ cậu học từ quán chủ, nhưng ông sợ rằng sẽ bị đứt truyền thừa nên không ngại có người muốn học, nhưng cậu cũng biết, có một số gia tộc có truyền thống võ học lâu đời sẽ không dạy những thứ gia truyền cho người ngoài.

Cậu muốn tích góp tiền, nhưng không thể giành nghề của Nhã An.

Nhã An vội vàng lắc đầu: "Không có gì là không thể dạy, những cách xử lý dược liệu cấp thấp thì nhiều nơi đều có. Chỉ là…" Cậu ấy nói nhỏ, "… chính là khi xử lý dược liệu, tinh thần lực kia…"

Thời Hoài như bị sét đánh.

Đúng vậy, tinh thần lực! Cậu đã quên mất cái thứ này!

Nhã An là á thú, á thú thường có tinh thần lực cao. Nhưng cậu lại đầu thai vào một á thư, á thư thường có tinh thần lực thấp!

Thời Hoài cố lục lọi trong ký ức, cuối cùng cũng tìm ra kết quả thí nghiệm tinh thần lực của cậu khi còn nhỏ.

Chỉ số tinh thần lực ban đầu là… 1.

Đa số á thư và giống đực bình thường, chỉ số tinh thần lực đều dưới 1, cậu miễn cưỡng đạt 1, nhưng cũng xấp xỉ với những á thư khác. Mà trong thế giới này, chỉ số tinh thần lực từ 3 trở lên mới được coi là có dị năng, và những người có dị năng tinh thần lực mới có khả năng làm những nghề phụ một cách nhanh chóng – tất nhiên, những người có chỉ số từ 1-3 cũng có thể thử một số nghề nghiệp cần sự hỗ trợ của tinh thần lực, nhưng hiệu suất rất thấp, lại dễ mắc lỗi. Nếu muốn thành thạo, không biết phải lãng phí bao nhiêu tài liệu để luyện tập. Hiện tại, dù cậu có tìm được đủ tài liệu, thì cũng là để đổi tiền ngay lập tức, lấy đâu ra tài liệu thừa để luyện tập!

Thời Hoài xoa xoa thái dương.

Thế nên, việc xử lý dược liệu có tính kỹ thuật cao như vậy cậu không cần nghĩ tới nữa. Còn việc hái dược liệu, có lẽ có thể thử một lần…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play