Thời Hoài lộ vẻ đau khổ. Cậu đút từng miếng thịt khô trong tay cho nhóc hồ ly. Cậu không thể ngờ rằng trong tổng số hơn hai mươi miếng thịt khô, nhóc hồ ly đã ăn hết mười mấy miếng mới chịu thôi... Cậu không hiểu lắm. Dù bản thân cũng ăn rất nhiều, nhưng cậu tập võ nên cần nhiều năng lượng. Một nhóc hồ ly xíu như vậy, ăn thịt khô mà bụng không phồng lên chút nào, lại chẳng có thay đổi gì khác, chuyện này là sao?
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Thời Hoài đầy vẻ đồng cảm xoa xoa bộ lông hồ ly.
Nếu chỉ có ăn như vậy mới no, có lẽ nhóc hồ ly trước đây chưa bao giờ được ăn no? Ừm, có lẽ nhóc hồ ly dù thiểu năng trí tuệ nhưng cũng rất thông minh, lờ mờ nhận ra nhà họ nghèo nên luôn kiềm chế. Vừa rồi thấy trong tay cậu có đủ đồ ăn, nên hắn mới không kìm lòng được mà muốn ăn no chăng?
Thật là một nhóc hồ ly chu đáo, Thời Hoài siết chặt tay, từ nay về sau nhất định không thể hắn bị đói nữa!
Còn không phải chỉ là chia một nửa thịt khô cho nhóc hồ ly sao, chia thì chia! Cùng lắm thì, cùng lắm thì khi luyện võ, tốc độ của cậu chậm lại một chút thôi...
Sau khi đưa ra quyết định, Thời Hoài lại vui vẻ trở lại.
Thật sự, khẩu phần ăn lớn một chút thì sao? Khẩu phần ăn có lớn đến mấy, có quan trọng bằng việc có một nhóc hồ ly để vuốt ve không? Không hề!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT