Hôm tôi xuất viện, chính Lục Nghiêu đến đón tôi về nhà. Anh tự tay vào bếp nấu cơm, hương vị... miễn cưỡng lắm mới gọi là tạm được.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao trước kia đồ ăn tài xế mang đến lại dở đến thế.
Hóa ra… đều là anh nấu cả.
Sau đó tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Thế mà anh chỉ khẽ bảo:
- Đừng khóc nữa mà.
Nhưng anh vừa dứt lời thì nước mắt tôi đã rơi, lúc này Lục Nghiêu ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng hôn đi từng giọt lệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT