Khi tôi vừa về đến nhà sau giờ làm thì đã nghe thấy tiếng cười nói khúc khích vọng xuống từ tầng hai.

Chân vừa thay xong dép, tôi liền có một người phụ nữ quấn mỗi chiếc áo choàng tắm lao xuống.

Cô ta thuần thục vào bếp lấy sữa, tự nhiên đến nỗi cứ như thể cô ta mới là nữ chủ nhân của căn nhà này vậy.

Chẳng cần hỏi thì tôi cũng biết, đây lại là một người phụ nữ khác mà Lục Nghiêu đưa về.

Tháng này đã là lần thứ chín rồi.

- Lục phu nhân về rồi sao, muộn thế?

Cô ta nở nụ cười rạng rỡ với tôi. 

Thế nhưng tôi lại thấy cô ta có vẻ quen mắt, hình như là một tiểu minh tinh đang nổi nào đó.

- Ừm. 

Tôi đáp khẽ một tiếng, định về phòng ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang gỗ. Lục Nghiêu xuất hiện trong chiếc sơ mi trắng, vạt áo trước ngực mở hờ để lộ vẻ phong lưu không đứng đắn. 

- Xong chưa, việc còn chưa làm xong mà.

Giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ trêu chọc vô tình mà chuyện anh đang nói không cần phải giải thích nhiều cũng có thể hiểu. 

Lục Nghiêu có một gương mặt cấm dục, nhưng hành vi cử chỉ lại phóng túng, đúng kiểu một gã đàn ông tồi.

- Tổng giám đốc Lục, em đến ngay đây. 

Nữ minh tinh cười nịnh nọt, ánh mắt nhìn tôi đầy đắc ý như thể muốn nói rằng chẳng mấy chốc nữa, cô ta sẽ thực sự trở thành nữ chủ nhân của căn biệt thự này.

Sau đó tôi mặc kệ họ, đi thẳng về phía phòng mình.

Thế rồi khi tôi vừa đi qua phòng khách, một mùi hương quen thuộc thoảng qua. Trong thùng rác, là những mảnh vỡ của lọ nước hoa tôi yêu thích.

Tôi nhíu mày hỏi:

- Ai làm vỡ nước hoa của tôi?

Những người giúp việc xung quanh không dám hé răng. Bước chân của nữ minh tinh trên lầu dừng lại. 

Cô ta dùng một giọng điệu tinh nghịch vang lên, không chút hối lỗi:

- Là em làm đấy ạ.

- Lúc nãy nô đùa với Tổng giám đốc Lục, vì không cẩn thận nên va phải em không cố ý đâu. Lục phu nhân, chị sẽ không để bụng chứ?

Khi nói cô ta còn khoác tay Lục Nghiêu, như thể tìm được chỗ dựa vững chắc. Còn người chồng trên danh nghĩa của tôi thì chẳng có ý định mở miệng giải thích.

Tôi đương nhiên sẽ không đối đầu với Lục Nghiêu, dù sao công ty của tôi vẫn còn phải dựa vào anh.  ( app TYT - tytnovel )

Tôi mỉm cười, tỏ vẻ không chút bận tâm đáp:

- Đương nhiên sẽ không để bụng, dù sao sau này Tổng giám đốc Lục cũng sẽ đền cho tôi chai mới, đúng không?

Tôi quay sang nhìn Lục Nghiêu, nhưng chỉ thấy ánh mắt anh chỉ toàn sự lạnh lùng.

Mặc dù đã quen với sự lạnh nhạt này, nhưng mỗi lần nhìn thấy thì trái tim tôi vẫn không kìm được mà nhói lên.

Anh hừ lạnh một tiếng, lười biếng chẳng buồn để ý đến tôi mà trực tiếp lên lầu.

- Tổng giám đốc Lục ơi, anh đi chậm thôi đợi em với. 

Nữ minh tinh kia chạy theo sau rồi nói với giọng làm nũng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play