Trong cơn mơ hồ, Chu Tự nghe thấy có người đang gọi điện thoại. Cô cố gắng nâng mí mắt lên, nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường đối diện, phải mất vài giây mới nhận rõ thời gian được hiển thị trên đó.

Thì ra cô chỉ mới bất tỉnh khoảng mười phút.

“Bây giờ tôi nên làm gì? Cần mô tả tình trạng chấn thương không… Vợ tôi có thể đã bị thương ở phía sau đầu, hiện đang trong trạng thái hôn mê… Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hỏi thì cô ấy đã… Khoan đã, cô ấy tỉnh rồi, có lẽ không cần các anh đến nữa…”

Giọng Lương Hải Dương đầy gấp gáp. Anh ta bước nhanh vài bước đến ngồi trước ghế sô pha, nắm lấy tay Chu Tự. Đầu dây bên kia vẫn đang căn dặn điều gì đó, anh ta đáp lại: “Vâng, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện. Phiền các anh rồi.”

Sau đó anh ta cúp máy.

Chu Tự lướt mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy bốn chữ “Trung tâm cấp cứu”.

Lương Hải Dương áp tay cô lên môi, tay kia khẽ gạt những lọn tóc của cô ra. Ánh mắt anh ta dịu dàng, giống như người đàn ông phát cuồng lúc trước hoàn toàn không phải anh ta.

Anh ta khẽ hỏi: “Vợ à, em thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Chúng ta đi bệnh viện ngay nhé.”

Chu Tự muốn rút tay ra nhưng không được. Cô còn tự cảm thấy bản thân vẫn giữ được chút tâm trí để châm chọc, cất giọng: “Lời nói dối của anh… quá non rồi.”

Lương Hải Dương im lặng hồi lâu: “Xin lỗi, anh không nên ra tay với em.”

Anh ta trượt từ ghế sô pha xuống, nửa quỳ trên sàn: “Vợ ơi, đừng giận nữa, là anh sai rồi, tha thứ cho anh lần này được không?”

Anh ta đột ngột kéo tay cô lên, vung về phía mặt mình.

Cánh tay bị thương của Chu Tự bị kéo căng, đau đến mức trán cô rịn mồ hôi lạnh, má cũng càng lúc càng buốt nhức. Chỉ cần đảo nhẹ mắt, trời đất đã quay cuồng. Cô đành phải nhắm nghiền mắt lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, tất cả giống như lần trước, từ lời nói đến hành động đều không khác chút nào.

Sau khi tự trừng phạt mình xong, Lương Hải Dương vẫn không buông tay cô, chỉ khẽ áp trán mình lên mu bàn tay cô: “Anh đã gọi cho Giang Nhiêu, cô ấy nói đúng là vừa rồi có ăn tối cùng em. Hôm nay là buổi họp lớp, em rời đi sớm… là để về nhà sớm hơn… Anh biết, người đàn ông kia là bạn học của em.”

Chu Tự vẫn nhắm mắt để làm dịu cơn chóng mặt.

Lương Hải Dương ngẩng đầu nhìn cô: “Thật ra, nếu em chịu giải thích một chút thì đã không hiểu lầm nhau đến vậy… Nhưng tại sao em lại…”

Anh ta không nói tiếp nữa.

Chu Tự cũng không lên tiếng.

Trong nhà yên ắng, chỉ còn tiếng tích tắc không ngừng nghỉ của chiếc đồng hồ treo tường.

Một lúc lâu sau, Lương Hải Dương khẽ hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Chu Tự đáp: “Nghĩ xem lần này anh sẽ tặng tôi thứ gì.”

“Em muốn gì, anh đều sẽ mua cho em.”

“Vậy mua một chiếc Bentley đi.”

Lương Hải Dương sững người, sau đó gượng cười đầy gượng gạo: “Anh biết em đang giận, là anh không đúng, đã hiểu lầm em.” Ngập ngừng một lúc, anh ta nói tiếp: “Nhưng nếu em thật sự muốn, anh sẽ cố gắng kiếm tiền để mua cho em.”

Chu Tự không hề cảm thấy hứng thú. Những bù đắp được xây dựng trên nền tảng tổn thương, đối với cô, chỉ khiến người ta càng thêm buồn nôn.

Nhớ lại quãng thời gian trước kia, những tháng ngày ấm áp ngọt ngào từng hiện hữu một cách chân thực. Khi còn yêu nhau, dù bận rộn thế nào, mỗi tuần bọn họ vẫn dành thời gian cùng xem một bộ phim, một vở kịch, dùng một bữa thịnh soạn, đến khu vui chơi, đi dạo phố. Có hoa, có quà, không bao giờ lãng quên hay bỏ qua bất kỳ ngày kỷ niệm nào đáng nhớ.

Khi cô bị đau bụng kinh, anh ta chưa từng chỉ dặn cô uống nước ấm, mà luôn đích thân nấu nước gừng đường đỏ, mang đến bên cô cùng túi chườm nóng; khi ăn, nếu có món ngon, anh ta luôn nhường cô ăn trước; dưa hấu, luôn chọn phần ngọt nhất ở giữa dành cho cô; anh ta ghi nhớ những thói quen nhỏ nhặt của cô, biết cô bị dị ứng với đào; cô sợ ánh mắt mèo, nên mỗi lần gặp mèo hoang trên đường, anh ta chưa từng trêu chọc, chỉ nắm chặt tay cô, vội vã vòng qua chỗ khác.

Trung thu năm đó, ba cô đột nhiên đột quỵ khi đang chơi mạt chược, đúng lúc mẹ kế Thẩm Quân và em trai lại đang theo đoàn du lịch ở nơi xa. Trong khoảnh khắc cô cảm thấy bất lực và kinh hoàng nhất, chính anh ta là người đã sơ cứu và ở lại chờ xe cấp cứu; sau đó, anh ta thức suốt ba ngày ba đêm chăm sóc trong bệnh viện, thậm chí còn tận tụy hơn cả người làm con như cô.

Cũng vì vậy, không lâu sau khi ba hồi phục, bọn họ bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn.

Khi đó, Chu Tự đắm chìm trong hạnh phúc. Dường như Lương Hải Dương hội đủ mọi tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt, cũng đã cho cô mọi ký ức tươi đẹp về tình yêu. Cô mang theo quyết tâm không hối hận, để anh ta dắt tay mình bước vào thánh đường hôn nhân.

Nhưng mà về sau, điều gì đã khiến cuộc hôn nhân này trở nên méo mó? Là cơm áo gạo tiền, là những vụn vặt thường ngày nhàm chán ư? Chu Tự nghĩ, tất cả đó đều không phải là nguyên nhân cốt lõi.

Sau đó, Lương Hải Dương bắt đầu bất mãn với căn nhà chỉ vỏn vẹn năm mươi mét vuông, bất mãn với những mưu toan trong chốn công sở, bất mãn với chức vụ và mức lương của bản thân. Anh ta mang theo toàn bộ năng lượng tiêu cực và cơn tức giận trở về nhà. Những buổi hẹn hò dần biến mất, hoa và quà cũng không còn, thay vào đó là sự va chạm và cãi vã ngày càng nhiều. ( app truyện TᎽT )

Lần đầu tiên Lương Hải Dương động tay động chân là trong một trận cãi vã, anh ta đẩy ngã cô, đó là vào khoảng thời gian tăm tối sau khi anh ta từ chức. Sau đó, anh ta cúi đầu xin lỗi, thành khẩn hối hận, vì thấu hiểu nên Chu Tự cũng không để tâm.

Nhưng chính sự khoan dung của cô đã nuôi lớn bạo lực gia đình.

Khi anh ta túm tóc cô, hung hăng đập đầu cô vào bàn trà, điều khiến Chu Tự cảm thấy sâu sắc hơn cả phẫn nộ và sợ hãi, là sự kinh hoàng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đó, cô tưởng như mình đã rơi xuống địa ngục.

Sự giận dữ của Lương Hải Dương như cơn bão lớn, đến đột ngột, rồi cũng tan rất nhanh. Khi anh ta lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Chu Tự nằm giữa đống mảnh kính vỡ, giống như một con búp bê rách nát, anh ta hoàn toàn hoảng loạn.

Anh ta quỳ sụp xuống đất, nước mắt đầm đìa, liên tục tự tát vào mặt mình, cầu xin cô tha thứ.

Khi đó Chu Tự máu me đầy đầu, nhưng lại mềm lòng một cách ngốc nghếch.

Không lâu sau đó, Lương Hải Dương mua tặng cô một chiếc BMW.

Lần thứ hai anh ta ra tay, chỉ cách lần trước đúng hai tháng. Dường như bạo lực trở thành một cơn nghiện, giúp anh ta giải tỏa áp lực, tìm được lối thoát cho cơn giận dữ. Anh ta ra tay ngày càng thuần thục và tàn nhẫn hơn, thậm chí còn nhấn đầu cô vào bồn tắm đầy nước lạnh không buông, cho đến khi cô giãy giụa yếu dần, ngã gục xuống.

Toàn thân Chu Tự lạnh toát đến tận xương tủy, nhưng cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.

Pháo đài hôn nhân trong lòng cô sụp đổ trong khoảnh khắc, những ký ức đẹp đẽ trước kia không còn chút giá trị, chỉ còn hận thù dần dần tích tụ.

Cô đề nghị ly hôn, nhưng Lương Hải Dương lại bắt đầu màn kịch vụng về quen thuộc của mình: quỳ gối van xin, khóc lóc, tự hành hạ bản thân, quyết không chịu chia tay.

Hai người giằng co một thời gian rất dài, Chu Tự không cách nào thoát ra, mối quan hệ giữa họ mong manh như đi trên băng mỏng, đầy bất lực và sợ hãi, kéo dài qua những ngày tháng không thể cứu vãn.

Và rồi rất nhanh, cô lại hứng chịu thêm một trận bạo hành.

Lặng im hồi lâu—

“Ly hôn đi.”

“Chúng ta sinh con đi.”

Hai người cùng lúc mở lời.

“Tôi sẽ nộp đơn kiện.”

“Có con rồi, mọi thứ sẽ khác.”

Không ai lắng nghe ai.

“Nếu anh đồng ý ly hôn, mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều.”

“Anh thích con gái, sinh một bé gái nhé?”

“Ngày mai chúng ta sẽ đến khoa sinh sản khám,” Lương Hải Dương nói, “Cả em và anh đều kiểm tra kỹ lưỡng. Có thể là vấn đề từ anh, anh sẽ nghiêm túc điều trị, chăm sóc sức khỏe thật tốt. Chúng ta đã kết hôn từng ấy năm, cũng nên có một đứa con rồi, cuộc sống sẽ dần khá lên…”

Chu Tự không nói gì, cố chịu đau rút tay mình ra, chậm rãi đứng dậy.

Cũng giống như lần trước, Lương Hải Dương sẽ không để cô ra khỏi nhà hay chạm vào điện thoại. Mà cô thì không còn đủ sức lực để dây dưa thêm. Cô bước vào phòng sách, khóa cửa từ bên trong, rồi lê người đến ghế xoay ngồi xuống, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi trời hửng sáng.

Bên ngoài hoàn toàn yên ắng, Lương Hải Dương vẫn đang ngủ say.

Chu Tự lặng lẽ rút điện thoại từ dưới gối của anh ta, tháo thẻ sim, siết chặt trong lòng bàn tay, khoác áo khoác lông vũ rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.

Quầy bán điểm tâm ven đường vừa bưng ra mẻ bánh bao mới hấp, hơi nóng bốc lên khiến cô cảm nhận được một chút ấm áp. Cô mua bốn chiếc bánh bao cùng một bát canh trứng, ngồi ở quầy hàng ngoài trời lúc rạng sáng, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh đậm, cô bỗng thấy nhớ mẹ. Nếu bà còn sống, chứng kiến tình cảnh của cô bây giờ, hẳn sẽ đau lòng đến mức tim gan như bị xé nát.

Ăn xong ba cái bánh bao, Chu Tự đẩy đĩa ra xa một chút, mượn lửa từ chủ quầy, châm một điếu thuốc, hút chậm rãi đến hết.

Trời vẫn còn sớm, cô gọi xe đến vùng ngoại ô phía tây. Căn hộ đơn cũ kỹ trước kia vẫn để trống, bên trong còn vài món đồ nội thất và đồ dùng sinh hoạt.

Chu Tự tìm được chiếc điện thoại cũ từng dùng trong ngăn kéo phòng ngủ, sạc một lúc thì bật nguồn được.

Cô lắp lại thẻ sim, đăng nhập vào các tài khoản mạng xã hội và ngân hàng, tạm thời vẫn có thể sử dụng.

Lúc này, ánh sáng ban mai đã hoàn toàn phủ lên mọi vật, những tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa kính rọi vào căn phòng.

Chu Tự ngồi ở mép giường, đưa tay chạm vào vệt sáng phản chiếu trên tường.

Bất chợt, âm thanh chói tai của nhạc chuông vang lên khiến cô giật mình, vội vã nhìn quanh. Hóa ra là từ chiếc điện thoại cũ.

Chu Tự nhìn màn hình rồi nhấc máy.

Giọng Giang Nhiêu vẫn còn ngái ngủ: “Cậu dậy rồi sao?”

“Ừm, dậy rồi.” Chu Tự đáp.

Giang Nhiêu hỏi: “Cậu sao rồi? Tối qua về nhà không sao chứ?”

“Mình không sao? Còn cậu? Có say không?”

Giang Nhiêu ngáp dài: “Mình vẫn ổn, chỉ có cái tên Lưu Sảng kia là uống quá chén, cậu biết mình phải mất bao nhiêu công sức mới lôi được người về không? À đúng rồi, tối qua Lương Hải Dương gọi cho mình, hỏi cậu có ăn tối với mình không. Hai người không cãi nhau chứ?”

Chu Tự im lặng một lúc.

Phía đối diện giường ngủ là chiếc giá sách cũ, lớp kính phản chiếu lại bộ dạng tiều tụy hiện giờ của cô. Bỗng nhớ lại tối qua Giang Nhiêu nói cô vẫn mang dáng vẻ thiếu nữ, vậy mà giờ đây, chỉ sau một đêm, có lẽ đã già đi cả mười tuổi.

“...Mình sẽ ly hôn.”

“...Cái gì?” Giọng của Giang Nhiêu đầy kinh ngạc: “Cậu nói lại lần nữa xem?”

Chu Tự biết cô ấy đã nghe rõ, cho nên không lặp lại.

Không ai lại lấy chuyện như thế này ra để đùa. Giang Nhiêu trầm ngâm một lúc: “Tại sao lại ly hôn? Tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt mà? Lương Hải Dương là người chu đáo, quan tâm, lại biết giữ mình, sống có trách nhiệm với gia đình. Nếu anh ta không phạm phải sai lầm gì quá nguyên tắc, cậu nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.”

Chu Tự không trách bạn mình hiểu lầm, bởi vì Lương Hải Dương quả thực là người chồng hoàn hảo trong mắt người ngoài. Giống như tối qua gặp hàng xóm – nếu giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, phản ứng đầu tiên của người khác chắc chắn sẽ là: do cô cố tình gây chuyện.

Cô nói: “Để nói sau, mình đang bên ngoài.”

Chu Tự bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện để giám định thương tích, chỉ là không biết sau từng ấy thời gian liệu còn có hiệu lực hay không.

Sau đó, cô đến văn phòng luật để tìm luật sư.

Luật sư họ Vương, là một người đàn ông trung niên đeo kính, khá có tiếng trong giới luật sư, chuyên xử lý các vụ án ly hôn dân sự.

Luật sư Vương xem qua tài liệu cô mang tới rồi nói: “Chứng cứ cho việc hôn nhân rạn nứt vẫn chưa đủ rõ ràng.”

“Cần những gì ạ?” Chu Tự hỏi.

“Biên bản trinh cảnh sát, biên bản thẩm vấn, hoặc đoạn ghi hình có thể chứng minh hành vi bạo hành.” Luật sư Vương đáp: “Hiện tại chỉ có báo cáo giám định thương tích, vẫn chưa đủ để khẳng định ai là người gây ra.”

Chu Tự nghe xong, cảm thấy lòng lạnh đi một nhịp: “Nếu tôi không có những thứ đó thì phải làm sao?”

Luật sư Vương nói: “Theo quy trình thông thường của các vụ ly hôn, nếu phía bên kia không thừa nhận rằng tình cảm đã rạn nứt, thì khả năng sẽ gặp khá nhiều khó khăn và kéo dài về thời gian.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play