Phía trước nhà hàng vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng càng đi sâu vào bãi đậu xe lại càng tối tăm. Chu Tự đứng khuất ánh sáng, từ xa đã thấy một đốm đỏ lập lòe, đến gần mới phát hiện không biết từ lúc nào mà bên cạnh chiếc BMW của cô đã có thêm một chiếc xe.

Xung quanh quá tối, cô chỉ nhìn được bốn đèn tròn phía trước và lưới tản nhiệt để đoán ra đó là một chiếc Bentley, nhưng không rõ là dòng nào. Thân xe màu đen ánh kim, mang vẻ bí ẩn; ánh đèn neon từ xa phản chiếu lên đường gân bên sườn xe tạo nên vài vệt ánh sáng sặc sỡ.

Dường như có người đang ngồi ở ghế lái. Kính cửa sổ phía sau hạ xuống hoàn toàn, một bàn tay thon dài đặt trên viền cửa, đầu ngón tay lượn lờ làn khói thuốc mong manh, rất nhanh đã bị gió đêm cuốn tan.

“Cần giúp đỡ không?”

Hạ Nghiên Chu vừa trở lại xe, đang nghỉ ngơi, hút được nửa điếu thuốc thì thấy một bóng người đi tới từ xa, đèn xe bên cạnh lập tức nhấp nháy hai lần.

Anh có chút men say, ngồi dựa vào lưng ghế thảnh thơi quan sát. Khi thấy cô đến gần, áo dày bao phủ, tóc đuôi ngựa xõa trong khăn quàng cổ, cô đi chậm tới, mở cửa xe rồi bước vào.

Không lâu sau, anh dụi tắt thuốc, chỉnh lại tư thế, cũng định rời đi về nhà, nhưng lại thấy cô mở cửa xe bước ra, đi vòng tới trước xe đá đá bánh xe.

Hạ Nghiên Chu cụp mắt theo động tác của cô — bánh xe đã bị xì lốp.

Tài xế Trịnh Trị quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, bàn tay định nhấn nút khởi động cũng rụt lại, len lén nhìn ra ngoài.

Lúc này, Chu Tự đã cởi áo khoác lông, lạnh đến co người. Cô ngây ra vài giây trước đầu xe, lại đá thêm một cái nữa. Giữa việc gọi cứu hộ và tự thay lốp xe, cô do dự trong chốc lát, cảm thấy có lẽ cách thứ hai nhanh hơn.

Cô mở cốp sau, lấy ra kích thủy lực và bánh xe dự phòng. Việc lấy bánh xe có phần vất vả, nhưng kích thủy lực thì khá nhẹ nhàng. Sau khi nâng xe lên, cô quay lại tìm cờ-lê, đột nhiên nhớ ra chiếc cờ-lê điện đã bị hỏng, trong xe chỉ còn lại một chiếc cờ-lê cơ bản.

Chu Tự cảm thấy đau đầu, đoán rằng mình khó có thể tự xử lý. Cô thử vặn thử một lần, đúng như dự đoán, cô dồn hết sức nhưng con ốc vẫn không hề lay chuyển.

Cô xoa lòng bàn tay đau nhức, chợt nghe thấy tiếng mở cửa xe sau lưng.

Chu Tự quay đầu lại, hơi sững người, thì ra là người đàn ông vừa gặp ở buổi họp lớp.

Hạ Nghiên Chu đang cài lại khuy áo vest: “Cần giúp đỡ không?”

Mặc dù không quá thân thiết, nhưng trong tình huống này cũng không tiện từ chối. Chu Tự đứng thẳng dậy, lúng túng xoa tay: “Có vẻ cờ-lê không được tốt lắm.”

“Để tôi thử xem.”

“Có làm phiền cậu không?” Cô khách sáo nói vậy, nhưng tay đã đưa cờ-lê cho anh.

Hạ Nghiên Chu không trả lời, chỉ nghiêng đầu liếc cô một cái thật nhanh. Anh kéo lại ống quần tây, ngồi xổm xuống, cắm đầu cờ-lê chữ Z vào con ốc, xác nhận đã lắp khít, rồi đứng lên, một chân đạp lên tay cầm, chân kia hơi nhấc lên, dồn lực xuống, cờ-lê theo sức nặng của anh từ từ hạ xuống một góc chín mươi độ, ốc cũng bắt đầu lỏng ra.

Lúc này Chu Tự mới vỡ lẽ, thì ra có thể dùng cách này.

Hạ Nghiên Chu vừa tháo xong con ốc đầu tiên, chợt nhớ ra điều gì, quay lại gõ gõ cửa sổ xe. Tài xế Trịnh Trị lập tức xuống xe.

“Có mang theo cờ-lê điện không?” Anh hỏi.

“Có ạ.” Trịnh Trị nhanh chóng đi tới cốp sau: “Để tôi làm cho, Hạ tổng.”

Hạ Nghiên Chu khẽ gật đầu, lùi lại nhường chỗ.

Trịnh Trị làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, chỉ mấy động tác đã tháo xong tất cả các con ốc.

Chu Tự đứng cách Hạ Nghiên Chu hai bước, trong tầm mắt thấy anh đút tay vào túi quần, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn tài xế thay lốp xe, dường như không có ý định lên tiếng.

Hai người đứng song song, dù có tiếng gió rít, nhưng không khí xung quanh vẫn như rơi vào tĩnh lặng kỳ lạ.

Chu Tự cảm thấy nên nói điều gì đó, xoa xoa hai tay, quay đầu mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Hạ Nghiên Chu đáp.

Chu Tự gợi chuyện: “Thật ra trên xe có cờ-lê điện, nhưng tôi quên mất là nó đã bị hỏng, nếu không cũng không dám tự thay bánh xe.”

Hạ Nghiên Chu gật đầu: “Loại cờ-lê này đúng là không thân thiện với phụ nữ. Ngay cả tôi dùng cũng có chút vất vả.”

Dù thật hay giả, nhưng lời nói ấy cũng khiến cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chu Tự cười cảm kích, thấy khóe môi anh thoáng qua một nụ cười mờ nhạt không rõ ràng, nhưng cũng coi như một sự đáp lại. Bầu không khí lại rơi vào yên lặng, ánh mắt cả hai lại tập trung vào tài xế đang ngồi xổm dưới đất. Lốp bị hỏng đã tháo ra, đang được thay bằng bánh xe dự phòng.

Gió Bắc gào rít, càng về khuya cái lạnh càng thêm buốt giá vô tình.

Cành cây trơ trụi trên đầu vẫy múa cuồng loạn, vài chiếc lá không còn sức chống đỡ trước sự tàn phá này, giãy giụa đến đâu cũng bị gió cuốn bay.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Hạ Nghiên Chu cũng quay đầu lại nhìn cô, nhắc nhở đầy thiện ý: “Cậu có muốn mặc thêm áo không?”

Lúc này Chu Tự mới nhận ra mình chỉ mặc một chiếc áo len, cả người đang run lên vô thức, hai tay lạnh đến tê dại, cảm giác cũng mơ hồ dần. ( truyện trên app T•Y•T )

“Ừm,” Cô đáp.

Cô mở cửa xe để lấy áo khoác lông vũ, trong lúc ấy liếc thấy màn hình điện thoại gắn trên giá đỡ đang sáng lên, cái tên Lương Hải Dương hiện rõ chói mắt. Chu Tự chợt thấy hoảng, vội vàng rút điện thoại ra, định bắt máy thì bên kia đã cúp, trên màn hình hiện lên bốn cuộc gọi nhỡ.

Cô quên lấy áo khoác, vừa đóng cửa xe vừa cúi đầu nhắn tin qua WeChat.

“Váy,” Người bên cạnh bỗng lên tiếng.

Chu Tự ngơ ngác quay đầu lại: "Gì cơ?”

“Mắc rồi.”

Cô cúi nhìn, thấy vạt váy dài của mình bị kẹt vào khe cửa xe.

“Ồ.” Cô liền đưa tay kéo váy ra.

Hạ Nghiên Chu nhận ra sự biến đổi trong cảm xúc của cô, hơi chau mày, nghiêng người tới giúp cô mở cửa xe. Nhưng đúng lúc này, cô bất ngờ cúi xuống, định tiếp tục kéo vạt váy, động tác vội vàng khiến cô ngã nhào vào lòng anh.

Hạ Nghiên Chu theo phản xạ giữ lấy vai cô, động tác không mang theo chút mờ ám hay vượt giới hạn nào, hoàn toàn chỉ vì phép lịch sự. Nhưng mà, đôi mắt của một người đàn ông khác đã khóa chặt lấy anh từ đầu.

Hạ Nghiên Chu nghiêng đầu nhìn, quả nhiên có một người đàn ông đang đứng trước đầu hai chiếc xe, mặc áo khoác bông công sở màu đen, xách túi đựng laptop trong tay. Hơi thở phả ra thành làn khói trắng đặc quánh trước mặt, nhất thời không thấy rõ khuôn mặt.

Hạ Nghiên Chu vẫn bình thản, từ tốn đỡ Chu Tự đứng vững, tiếp tục mở cửa xe giúp cô, sau đó mới thu tay lại, lui về sau nửa bước.

Lúc này Chu Tự cũng nhìn thấy Lương Hải Dương vừa bất ngờ xuất hiện. Hàng mi cô khẽ run, ban đầu là bối rối không hiểu, dần dần ánh mắt trở nên phức tạp, vừa kinh sợ, vừa bất an, lại xen lẫn sự phẫn nộ đang bị đè nén.

Vậy mà Lương Hải Dương lại nở nụ cười dịu dàng, tiến lên, đưa tay xoa đầu cô một cách cưng chiều: “Sao vậy? Sao lại ngẩn người ra rồi?”

Một lúc sau Chu Tự mới trả lời: "Không có.”

“Vị này là...?”

“Bạn học của em, Hạ ... Nghiên Chu.” Khi nói đến tên anh, Chu Tự có chút ngập ngừng, thầm cảm thấy may mắn vì lúc ở phòng tiệc đã lắng nghe kỹ phần giới thiệu, nếu không sẽ thất lễ. Cô lại nhìn vào mắt Hạ Nghiên Chu: “Chồng tôi.”

Chu Tự giải thích ngắn gọn: “Lốp xe em bị xì, bạn học Hạ giúp em thay lốp dự phòng.”

Lương Hải Dương đã sớm kín đáo quan sát Hạ Nghiên Chu từ đầu đến chân. Nghe cô nói vậy, vẻ mặt anh ta vẫn giữ ý cười, “Đã làm phiền anh rồi.”

Hạ Nghiên Chu khẽ gật đầu, không nói gì. Anh cũng liếc sang Chu Tự một cái, vẫn không lên tiếng.

Anh quay người kéo cửa xe: “Trịnh Trị?”

“Xong rồi, Hạ tổng.”

Sau đó bước lên xe.

Trịnh Trị nhanh chóng thu dọn dụng cụ, cất vào cốp, rồi sải bước trở về ghế lái.

Chiếc xe khởi động, chậm rãi lùi khỏi chỗ đậu, không mấy chốc, đèn hậu đã tan vào dòng chảy của phố thị.

Chu Tự cúi người thu dọn những dụng cụ rơi vãi dưới đất, không còn tâm trí để ý điều gì khác, cô lạnh đến tê dại, không muốn ở ngoài thêm một giây nào nữa.

Lương Hải Dương vẫn dõi mắt nhìn theo chiếc Bentley kia cho đến khi nó biến mất khỏi tầm nhìn. Gương mặt anh ta đã lạnh băng từ lâu, đưa chân đá đá chiếc lốp vừa được thay: “Sao? Cảm thấy xe người ta tốt hơn sao?”

Chu Tự làm như không nghe thấy, không đáp lời, cũng không nhìn anh ta, chỉ lặng lẽ đóng cốp xe, mở cửa lên ngồi vào trong.

Suốt quãng đường về, cả hai không ai nói một lời.

Nhà bọn họ ở khu Minh Châu Hoa Viên, ngay trung tâm Lâm Thành, căn ba phòng rộng 150 mét vuông, là tài sản đầu tiên mà Lương Hải Dương mua theo hình thức thế chấp sau khi kiếm được món tiền kha khá đầu tiên. Anh ta làm nghề sáng tạo nội dung tự do, có mấy tài khoản mạng xã hội, lượng người theo dõi dao động từ vài trăm ngàn đến vài triệu.

Chu Tự và anh ta kết hôn từ một năm trước. Khi đó, anh ta vẫn là một nhân viên văn phòng đi làm đúng giờ, căn hộ cưới ở ngoại ô chỉ là một phòng ngủ một phòng khách, tiền đặt cọc là hai người cùng góp. Sau này, anh ta nghỉ việc khởi nghiệp, rồi một video bất ngờ lan truyền rộng rãi trên mạng, từ đó lượng người theo dõi tăng vọt, đưa anh ta đến vị trí hiện tại.

Thỉnh thoảng Chu Tự vẫn nhớ lại những ngày tháng cùng nhau đi qua bao gian khó, chỉ tiếc rằng, theo thời gian, ký ức ấy đã dần mất đi ánh sáng ban đầu.

Hai người cùng bước vào thang máy, không gian nhỏ hẹp ngập tràn sự căng thẳng và đè nén. Chu Tự đưa móng tay khẽ cào nhẹ lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn dãy số tầng đang nhảy, chợt bắt gặp Lương Hải Dương trong gương đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô khẽ thở ra, vươn tay khoác lấy cánh tay anh ta: “Hôm nay bận lắm sao?”

“Không bận bằng em.” Giọng Lương Hải Dương lạnh đến rợn người.

Chu Tự biết anh ta đã hiểu lầm. Thực ra chỉ cần vài lời là có thể giải thích rõ ràng, nhưng cảm giác mệt mỏi bất chợt trỗi dậy khiến cô không muốn nói gì nữa. Trạng thái tiêu cực này, có thể sẽ dẫn đến một kết quả nào đó, tay cô đẫm mồ hôi nhưng lại cảm thấy không còn sợ hãi gì nữa.

Chu Tự buông tay khỏi tay anh ta, tiếp tục giữ im lặng.

Thang máy đến tầng mười lăm, cửa mở ra.

Bà bầu nhà hàng xóm cùng mẹ chuẩn bị xuống dưới.

Người lớn tuổi luôn vui vẻ, mỗi lần gặp họ đều cười tươi: “Muộn như vậy rồi mới tan làm sao?”

Chu Tự đang bước ra, chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên, cảm thấy có người đã choàng tay qua vai cô.

Lương Hải Dương nở nụ cười, đáp lời: “Đi đón vợ ạ. Gần đây trời lạnh, tối xuống sớm, đường xá cũng khó đi.” Anh ta lại kéo Chu Tự sát vào lòng hơn: “Dì cũng xuống tản bộ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play