“Không, ta chỉ hối hận vì năm đó đã không dùng phương thức uyển chuyển hơn để dạy dỗ nàng.” Giáo sư Thẩm thu hồi tầm mắt: “Nàng là học trò có thiên phú nhất mà ta từng thấy, nàng… ai…” Bây giờ nói hối hận cũng đã muộn, nếu lúc đó hắn có thêm chút kiên nhẫn, đối với thiên phú của nàng và tham vọng sai lầm đó có thêm chút quan tâm, có lẽ chính hắn đã có thể dẫn dắt Khổng Tịch Nghiên đi xa hơn. Như vậy hắn cũng sẽ không bị nhốt trong cái phòng thí nghiệm kỳ lạ đó suốt bao nhiêu năm. Vị cay đắng trong lòng, muôn vàn cảm xúc.
“Giáo sư Thẩm…” Trịnh Hạo muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài: “Văn Văn vẫn còn bất tỉnh, ta đi xem nàng ấy.”
“Ừ.” Giáo sư Thẩm gật đầu, lại đưa mắt nhìn về phía màn đêm. Nhìn con tàu xa dần, Khổng Tịch Nghiên lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Trăn Huyên: “Thế nào rồi?”
“Đã theo dõi rồi.” Lạc Trăn Huyên nhìn màn hình máy tính xách tay: “Ba cái đuôi.”
“Cứ để chúng tiếp tục theo dõi đi, đợi chúng có hành động tiếp theo thì hãy báo cho ta.” Khổng Tịch Nghiên cong khóe môi. Xem ra, đối phương cũng đã có sự chuẩn bị đa tầng.
“Bên ngươi thế nào?” Lạc Trăn Huyên ánh mắt khẽ động: “Gần như, cũng sắp bắt đầu rồi chứ?” Ngoài cửa sổ, màn pháo hoa đang là lúc náo nhiệt nhất. Thật thích hợp để làm chút gì đó giữa lúc ồn ào.
“Sắp rồi.” Khổng Tịch Nghiên một tay đút túi: “Lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT