“Nếu chặn tín hiệu rồi, ai sẽ chịu trách nhiệm an toàn cho con tàu?” Văn Văn có chút lo lắng: “Theo lý mà nói, tàu thuyền cho dù đang di chuyển cũng cần tín hiệu dẫn đường chứ? Vạn nhất…”
“Không cần đâu.” Một người mặc trang phục thuyền trưởng cười ha hả, giơ ra một tấm hải đồ: “Để đối phó với công nghệ tiên tiến nhất, thường chỉ cần kỹ thuật nguyên thủy nhất, chúng ta có hải đồ.”
“…” Thấy thuyền trưởng lấy ra hải đồ, Văn Văn im lặng. Cái này… đáng tin không?
“Họ không thể ở lại đây sao?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Việc di dời của các vị không phải là bắt buộc, chỉ là vì cân nhắc sự an toàn của các vị, nhưng nhân lực của họ cũng sẽ dần rút lui, đến lúc đó việc cung cấp lương thực và thuốc men có thể sẽ gặp khó khăn, còn về sau có ai lên đảo hay không… họ không chịu trách nhiệm.”
“Cái này…” Mọi người nghe lời này, nhất thời cũng không biết nói gì. Dù sao cũng vốn không có quan hệ gì, người ta bằng lòng cứu họ đã là khó được, lúc này cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nhưng cứ dựa vào một tấm hải đồ mà rời đi, họ cũng sợ hãi lắm chứ!
“Đi thôi, lên tàu nào!” Thuyền trưởng cười ha hả vừa hát vừa lên tàu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT