Đón người? Đến ngày mai ngươi Tiêu Phi đón về mới lạ!

Trong căn phòng này đã có bốn nữ nhân rồi, nàng tuyệt đối không cho phép có thêm một người có thể uy hiếp địa vị của nàng.

“Khu dân nghèo? A!” Trong hành lang một tiếng thì thầm, phảng phất ảo giác.

Người trong cửa ai cũng không chú ý tới ngoài cửa một nam tử cao lớn đã thu hết thần sắc của mọi người vào đáy mắt.

Hắn không biết mấy năm này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Kiều An làm sao lại rời khỏi nơi này, bất quá hắn trở về, chỉ cần tìm được Kiều An là mọi thứ đều rõ ràng.

Thẩm Ngạn Minh quay người rời đi, hướng ngoài thành chạy đi.

Trời tối, gió nổi, tuyết vẫn không ngừng rơi.

Thẩm Ngạn Minh một đường đi một đường nghe ngóng, rốt cuộc tìm được nơi ở của Tất Kiều An.

Thẩm Ngạn Minh đứng tại cửa ra vào, tâm như nổi trống, hắn không biết nên giải thích thế nào về mấy năm nay mất tích, hắn không biết Kiều An còn nguyện ý nhìn thấy hắn hay không.

Hắn thật vất vả trở về, chính là vì Tất Kiều An, cho nên lấy hết dũng khí, gõ nhẹ trên cửa.

Không có người mở cửa, vẫn không có ai…

Thẩm Ngạn Minh trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, dùng sức đẩy.

Cửa mở, bên trong không có người, phải nói bên trong không có gì cả, trừ ba khối gạch trên mặt đất.

Thẩm Ngạn Minh nhớ tới đối thoại của Trần Cẩm và Tiêu Phi, trong lòng dâng lên bi thương, nhất định là Kiều An xảy ra chuyện.

Thẩm Ngạn Minh quay người chạy đến gần phòng gõ cửa, tại đêm đông yên tĩnh này, âm thanh truyền đi rất xa.

Các hộ gia đình lân cận ai cũng không dám cho Thẩm Ngạn Minh mở cửa, rõ ràng là hắn tới báo thù cho cô nương kia a!

Bọn họ mặc dù không hại cô nương kia, nhưng bọn họ thấy chết không cứu, sau đó còn chia cắt tài sản còn lại trong phòng a.

“Mở cửa, không mở ta liền phá nhà các ngươi, mở cửa!” Thẩm Ngạn Minh vì biết được hướng đi của Tất Kiều An, không tiếc mở miệng uy hiếp.

Đại khái là hàng xóm cảm thấy không mở cửa Thẩm Ngạn Minh sẽ không đi, liền run rẩy mở cửa.

“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Hàng xóm hé cửa ra, lộ ra mặt mình, tay trái vịn tường, tay phải cầm dao phay theo trên cửa.

“Thế nào, cô nương bên cạnh ngươi đâu, Tất Kiều An đi đâu?” Thẩm Ngạn Minh mắt đỏ hoe gào lên.

“Ta… ta không biết…” Người hàng xóm né tránh ánh mắt, không dám nói ra điều mình biết, sợ bị trả thù.

“Nói thật!” Thẩm Ngạn Minh ra sức đẩy, cửa mở, người hàng xóm không phòng bị ngã lăn trên đất.

Thẩm Ngạn Minh đoạt lấy dao phay từ tay người hàng xóm, người hàng xóm nhìn thấy, sợ hãi.

“Buổi chiều, có hai nhóm người đến tìm nàng, một nam một nữ, đều dẫn theo người. Lúc đi, người nữ kia đã khiêng Tất Kiều An đi rồi.”

“Nhấc cái nào?”

“Không biết, chính là hướng trên núi, ngươi hướng đó tìm xem?”

Thẩm Ngạn Minh nghe xong, đặt đao lên bàn, chạy như điên về hướng người hàng xóm chỉ.

“Trời ơi, hú hồn hú vía, còn may không phải trả thù.” Người hàng xóm vỗ ngực, thở hổn hển, cảm giác hai chân vẫn còn run rẩy.

Còn Thẩm Ngạn Minh lúc này đứng trên mặt tuyết nhìn quanh bốn phía, phía trước là núi, phía sau là khu dân nghèo, bên trái bên phải không thấy bờ, tất cả đều là một mảnh trắng xóa.

Kiều An, ta nên đi đâu tìm ngươi?

Nước mắt Thẩm Ngạn Minh không khống chế được rơi xuống, còn chưa kịp trượt xuống mặt đã đông cứng.

Thẩm Ngạn Minh ngẩng đầu nhìn mặt trăng, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, nhưng hắn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp giờ phút này, bởi vì hắn không tìm thấy Kiều An của mình.

Đột nhiên, Thẩm Ngạn Minh nhìn thấy trong khoảng trắng xóa có một mảng màu đen, chỉ lớn bằng lòng bàn tay.

Thẩm Ngạn Minh chạy về phía mảng màu đen đó, chạy đến trước mặt mới thấy có chút nhút nhát.

Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận đỡ tuyết rơi ra, dưới lớp tuyết là Kiều An.

Thế mà là Kiều An, Kiều An không còn hơi thở!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play