Tất Kiều An bật máy tính, click vào một bộ phim kinh điển, điểm số 9.0 nhưng bộ phim không thể hoàn toàn thu hút sự chú ý của Tất Kiều An, cô không thể kiểm soát bản thân, không tự giác thỉnh thoảng liếc về phía điện thoại bên cạnh màn hình.

Bộ phim chiếu xong, Tất Kiều An liếc nhìn góc phải màn hình, năm giờ rưỡi, Tất Kiều An tắt máy tính, bắt đầu rửa mặt.

Chờ, chờ xem liệu có điện thoại của Tiêu Phi không, chờ một kết cục, hoặc là một khả năng sự thật.

Năm giờ bốn mươi lăm, điện thoại di động reo lên.

Cầm lên xem, quả nhiên là Tiêu Phi, Tất Kiều An không rõ tâm trạng mình thế nào.

“Kiều An, ở ký túc xá sao, ta ở dưới lầu, cô có thể xuống một chuyến không?”

“Ừm, vậy cậu chờ chút, ta lập tức đến ngay.”

Tất Kiều An hít sâu, bình phục cảm xúc, mặc áo khoác, đi giày, lắp chìa khóa, đóng cửa xuống lầu.

Tất Kiều An bước chân rất chậm, cô có chút sợ hãi nhìn thấy hình ảnh giống như kiếp trước, cô không muốn dây dưa với Tiêu Phi và Trần Cẩm nữa, trọng sinh một đời, Tất Kiều An chỉ muốn cuộc sống của mình bình thường.

Tiêu Phi tắm mình dưới ánh tà dương như kiếp trước, ánh nắng vàng kim khiến Tiêu Phi tỏa ra khí chất nhu hòa, thu hút người qua đường.

Tất Kiều An nhìn Tiêu Phi trước mắt, giống như kiếp trước, tay nâng bó hoa hồng đỏ, bên chân là một túi quà, Tất Kiều An biết bên trong là một chiếc váy lụa trắng, rất xinh đẹp, nhìn như tiên khí bồng bềnh.

Có chuyện không thể tránh né, nên giải quyết vẫn phải giải quyết, Tất Kiều An hít sâu một hơi, đi lên hỏi: “Tiêu Phi, tìm ta có việc gì không?”

“Ừm, ta vừa mới gọi điện thoại cho Trần Cẩm, muốn tặng cô ấy một bất ngờ, không ngờ cô ấy lại không ở đây, nhưng hoa tươi không thể để qua đêm, cho nên muốn nhờ cô giúp một tay đưa cho cô ấy.” Tiêu Phi gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, một tay cầm hoa tươi, một tay cầm túi quà đưa về phía Tất Kiều An.

Tất Kiều An nghe xong sửng sốt một chút, sau đó thở dài, cảnh tượng giống hệt, nhưng lại là một lời tỏ tình hoàn toàn khác.

“Ta cầm lên đi thì có vẻ không phù hợp lắm, nào có lễ vật tỏ tình lại qua tay nữ sinh khác, Trần Cẩm không nói gì thì không trở về sao, dù là muộn một chút, cậu tự tay giao cho cô ấy cũng tốt mà.” Tất Kiều An không nhận lấy, hai tay lắc lắc tỏ ý không tiện giúp chuyện này.

Tất Kiều An cảm thấy rất xấu hổ, sao chuyện này lại giống như một hiện trường tỏ tình, nếu cô ta nhận lấy đồ thì sẽ không rõ ràng, ngày mai không biết có lời đồn gì không, Trần Cẩm sau này chắc chắn cũng sẽ tìm phiền phức.

“Kiều An, Trần Cẩm nói tối nay cô ấy không nhất định sẽ về, ta đã nói với Trần Cẩm, cô ấy đồng ý nhờ cậu giúp một tay.” Tiêu Phi biết hôm nay trong ký túc xá của Trần Cẩm chỉ có Tất Kiều An, đành thử thuyết phục Tất Kiều An hỗ trợ.

“Kiều An…” Tất Kiều An đang xấu hổ thì nghe thấy một giọng nói như từ trời giáng xuống.

Đó là giọng nói của một người đã nhiều năm không gặp, đó là giọng nói mà cô nghe thấy khi hấp hối ở kiếp trước, đó là giọng nói đã kéo cô ra khỏi cục diện bế tắc trước mắt…

Tất Kiều An thuận theo giọng nói nhìn lại, một bóng người quen thuộc đứng cách đó hơn trăm mét, tay trái tay phải kéo theo hai chiếc vali hành lý màu đen, người đàn ông phản chiếu ánh sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng có thể thấy trong ánh sáng phản chiếu, chiều cao của người đàn ông khoảng 1m85, một chiếc áo khoác dạ dài màu đen làm tôn lên dáng người thẳng tắp thon dài, người đàn ông chậm rãi tiến lên, quần đen, giày da đen, giống như người kia trong ký ức luôn mặc đồ đen.

Từng bước một hướng về phía trước, Tất Kiều An cảm giác hai mắt không bị khống chế, nước mắt một viên một viên rơi xuống, cũng nhịn không được nữa hướng người tới chạy đi.

Thẩm Ngạn Minh tại Tất Kiều An chạy tới nháy mắt giang hai cánh tay, đem Tất Kiều An chăm chú ôm vào trong ngực, ấm, mềm, một khắc này Thẩm Ngạn Minh cảm thấy lão thiên đãi mình không tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play