“Chúng ta a, Cẩm nhà ta thế nhưng là người biết làm sống động không khí nhất trong đám chúng ta, có Cẩm ở đây thì không lạnh được, đến, chúng ta kính Cẩm một ly.” Nói rồi, Tất Kiều An lại uống nửa chén nước trà.
“Đúng vậy, đúng vậy, Trần Cẩm thế nhưng là nữ thần của chúng ta, đến, kính Trần Cẩm!” Các nam sinh bắt đầu ồn ào.
“Kính Trần Cẩm!” Các bạn nữ bên này cũng không hề kém cạnh.
Trần Cẩm lúc trước nói như vậy, lại được mọi người xu nịnh, bất tri bất giác đã uống mấy cốc bia vào bụng.
Nói chuyện phiếm náo nhiệt một hồi, mọi người dần chuyển sang chủ đề mọi người quan tâm nhất đêm nay.
“Tiêu Phi, cậu ký vào đâu vậy, nghe nói là một công ty lớn.” Trần Tĩnh Nhu nhìn Tiêu Phi với nụ cười ôn hòa trên mặt hỏi.
“Ừm, ký vào Phi Dương Quốc tế.” Tiêu Phi nhìn Trần Tĩnh Nhu, gật đầu ôn nhu trả lời.
“Cậu quá lợi hại, tương lai tiền đồ vô lượng, chúc mừng cậu!” Trần Tĩnh Nhu lập tức đỏ mặt, vội vàng cầm chén nước uống một ngụm bia che giấu sự xấu hổ, trái tim đập thình thịch không ngừng.
“Các cậu thì sao, có ký chưa?” Tiêu Phi ánh mắt lướt qua mọi người, nhìn chăm chú Trần Cẩm hỏi.
“Ta còn chưa có xác định đâu, có đến Thẩm thị tập đoàn phỏng vấn, đã qua hai vòng, thứ tư tuần sau phỏng vấn có thể thông qua thì mới ký hợp đồng.” Trần Cẩm mang theo nụ cười ôn nhu như mọi khi, nhìn Tiêu Phi ngượng ngùng trả lời, hai má còn ửng hồng.
“Vậy rất lợi hại a, Thẩm thị tập đoàn rất khó vào, hàng năm tuyển người cũng rất ít, có thể được mời đến bây giờ nói rõ chúng ta a Cẩm thế nhưng là rất ưu tú, cố lên!” Tiêu Phi giơ ly rượu lên chúc mừng Trần Cẩm từ xa.
“Kiều An thì sao, có tìm được việc chưa?” Tiêu Phi sau đó lại quay sang Tất Kiều An hỏi.
Tất Kiều An nhìn Tiêu Phi như vậy, trong lòng bùi ngùi, cậu nói một đại soái ca, nói chuyện với cậu với nụ cười ôn nhu trên mặt, đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn cậu chăm chú, người như vậy, sao có thể không khiến người ta rung động chứ.
“Không có đâu, ta còn chưa nghĩ ra tương lai muốn làm gì, ha ha, ta cũng không giống các cậu có chí lớn, lý tưởng nhân sinh của ta là làm mọt gạo, ái chà chà ông trời, có ai muốn nhận nuôi ta không!” Nói rồi, Tất Kiều An còn giơ hai tay lên, ngửa đầu chỉ lên trời.
Dứt lời, cả căn phòng nhỏ bật ra một trận cười vang.
“Ai ui, Tất Tiểu An gần đây sao thế, hoạt bát quá.”
“Tất Tiểu An muốn bay cao.”
“Kiều An cậu phải cố gắng lên nhé, làm mọt gạo cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.” Tống Ôn Noãn dùng ngón trỏ trái đẩy đẩy kính mắt, cười trêu chọc Tất Kiều An.
“Đúng vậy, có thể làm mọt gạo đều là người có phúc khí lớn, ta cũng muốn, chẳng qua Kiều An vẫn phải dự định trước thời gian, cậu thế nhưng là chỉ có ba tháng để tìm kim chủ thôi.” Trần Cẩm cũng cười đùa.
Có phúc khí lớn? Tìm kim chủ?
Tất Kiều An nghe xong cười cười, sao nghe có chút chói tai vậy? Có vẻ như kiếp trước Trần Cẩm cuối cùng cũng làm “mọt gạo”, Tiêu Phi là “kim chủ” của cô ta, còn cô ta Tất Kiều An lại phải cần cù chăm chỉ, gian nan cầu sinh.
Tất Kiều An không đố kỵ Trần Cẩm kiếp trước, Tất Kiều An chỉ là hận, hận Trần Cẩm tại sao luôn bắt nạt cô ta, Tất Kiều An cũng oán, rõ ràng đã không còn quan hệ, tại sao Tiêu Phi luôn đến quấy rầy cô ta.
Tiệc liên hoan kết thúc, nhóm mười người về trường học, tốp năm tốp ba tản đi các ký túc xá.
Ngày thứ hai, Tất Kiều An lại ngủ bù, chín giờ sáng dậy, rửa mặt, ra ngoài mua sắm, buổi trưa ăn bữa cơm phong phú cùng bạn cùng phòng.
Buổi chiều, Tống Ôn Noãn đi thư viện tiếp tục hoàn thành luận văn tốt nghiệp. Trần Cẩm có hẹn, nghe nói là đi xem phim với một anh chàng đẹp trai ngoài trường. Giang San San đi dự hội tuyển dụng nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Mọi thứ diễn ra như tiền kiếp, chỉ còn lại Tất Kiều An một mình trong ký túc xá.