“Sao vậy?” Minh Dịch lúc này mới lên tiếng, muốn xem Thái Khoa muốn nói gì. Hắn cảm giác bọn họ dường như không có gì để nói nhiều, không có gì để gặp gỡ. Lúc Kim Phong còn sống, vì Kim Vân mà giữa họ dường như còn trở mặt. Sau khi chết càng không có liên hệ. Chẳng qua Luke trước đó có nói gì đó phải chú ý Thái Khoa bọn họ trả thù gì đó?
“Xin hỏi ngài đã từng gặp lại Nghiêm Huy chưa?” Thái Khoa nói thẳng, không có chút che giấu hỏi.
“Sao vậy? Các ngươi còn muốn trả thù?” Minh Dịch không trả lời thẳng mà hỏi thái độ của Thái Khoa. Nghiêm Huy hiện tại đang ở chỗ bọn họ.
Thái Khoa lại lắc đầu, nói “Không có đâu, sau này trên thông báo phê bình vấn đề của Kim Phong, chính hắn chết không có gì đáng tiếc. Ta chỉ là muốn hỏi thăm hạ lạc của Nghiêm Huy, dù sao đã từng là một đội ngũ, trở về cũng không tệ. Dù sao hắn và Kim Phong ân oán trả lại không đến mức ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong đội ngũ chúng ta.”
Lời Thái Khoa nói không sai. Ban đầu, hắn và Kim Phong có chút bất hòa. Sau đó, khi đội ngũ của hắn đến, họ còn lấy danh nghĩa báo thù cho Kim Phong để lôi kéo một số thành viên tổ chức.
Nhưng về sau, cấp trên lên tiếng phê bình những hành động tàn bạo của Kim Phong. Thái Khoa, để chiều lòng cấp trên, lại thanh tẩy một đợt những fan trung thành của Kim Phong trong đội. Như vậy, hắn đã xóa đi dấu ấn mà Kim Phong từng để lại, thực sự nắm giữ toàn bộ đội ngũ. Tuy nhiên, đội ngũ vẫn còn hơi yếu.
Nhớ lại Nghiêm Huy, người có thể giết ra trùng vây dưới sự bao vây chặn đánh của nhiều người như vậy, Thái Khoa không khỏi dâng lên ý muốn lôi kéo. Chỉ là lúc này, người duy nhất có thể tìm được liên quan đến chuyện này chính là Minh Dịch, người đã đưa Nghiêm Huy về căn cứ trước đó.
"Đã từng gặp." Câu nói "từng gặp" của Minh Dịch đã đủ để Thái Khoa hiểu ý. Thái Khoa còn chưa kịp hỏi đã gặp ở đâu, Minh Dịch đã nói thêm: "Nhưng là vào lúc trước khi hắn giết Kim Phong."
Lời này không phải là nói vô ích sao? Thái Khoa vừa mừng rỡ, thần sắc còn chưa kịp thu lại đã cứng đờ trên mặt, mang theo cảm giác như tìm được thuốc giải độc khi bị trúng độc rồi vội vàng nuốt xuống, nhưng người khác lại nói đó là thuốc dùng ngoài, không thể uống.
Nói thế này, ta đã từng gặp trước khi Kim Phong xảy ra chuyện, đồ khốn ╯︵┻━┻
Minh Dịch liếc nhìn Thái Khoa, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nói: "Gần đây ngoại thành có một đợt người có dị năng và người bình thường đến tìm nơi nương tựa, ngươi có thể đi xem thử, chắc chắn sẽ có vài người đắc lực."
Người ngoại thành đến, Thái Khoa đương nhiên biết. Chẳng qua là trước đó họ không muốn bị ràng buộc bởi căn cứ nên đã chọn đi vào các căn cứ tư nhân. Thái Khoa không coi trọng phẩm chất của những người này, nhưng hắn vẫn gật đầu như một lời cảm ơn nhắc nhở của Minh Dịch. Luke và Vương Mãnh cũng lần lượt trở về bên cạnh Minh Dịch sau khi nghe ngóng tin tức từ địa phương.
Lúc này, cửa lớn của đại sảnh lầu một cũng từ từ mở ra. Đám người không thể giao lưu nhiều nên nhao nhao tiến vào bên trong phòng hội nghị để nghe nội dung hội nghị đầu năm đầu tiên của tổ chức cấp trên...
Mà lúc này, ở thành phố S, cách đó mấy chục cây số.
Tiểu loli Zombie nhìn lấy cửa tiệm bún thập cẩm cay đang đóng chặt, khuôn mặt tái nhợt cứng nhắc lộ ra một tia ủy khuất, chậm rãi xoay người nhìn về phía Zombie mặc âu phục bên cạnh, nói: "Ăn ngon, không có."
Zombie mặc âu phục không nói lời nào, mà là nhìn về phía cái "hòm sắt" chứa đầy bình lọ ở cổng, lúc này mới lên tiếng: "Cái này, có thể sao?"
Tiểu loli cũng nhìn sang chiếc máy bán hàng tự động mà Mai Thi đã đổi từ Thương Thành của hệ thống mấy ngày trước, mắt sáng rực lên, gật đầu biểu thị muốn.
Thế là Zombie mặc âu phục đi đến trước máy bán hàng, con ngươi đen như mực nhìn xem bảng hướng dẫn bên cạnh máy bán hàng, lúc này mới từ trong túi móc ra hai viên tinh hạch cấp một, dựa theo đồ án nhét vào miệng nhận tinh hạch, vươn tay chỉ vào vạch chỉ thị trên một chai đồ uống màu trắng sữa ở phía dưới cùng bên cạnh.