Vệ ca nhìn Vương Mãnh như vậy cũng cảm thấy mình không nên ghét bỏ, khoát tay cười ha ha, hướng anh ta tề mi lộng nhãn nói: “Tiểu tử ngươi, có bản lĩnh thì có thể gia nhập đội ăn tham, ăn tết ăn sủi cảo, cái này ăn ngon uống say ha ha ha ha. Ai, nói sao, chúng ta nếu ăn nhiều cũng sẽ như vậy ha ha ha.”
Vệ ca vài câu ha ha ha phá vỡ không khí ngột ngạt vừa rồi. Vương Mãnh cũng cười theo, chỉ là không còn áp sát tới nữa, giữ khoảng cách nhất định với Vệ ca để hàn huyên. Sau đó, anh ta chú ý tới khuôn mặt lạ bên cạnh Vệ ca, không để lại dấu vết hỏi: “Đây là…”
Vệ ca nhìn người bên cạnh mình, thuận tay giới thiệu Giáp Nhị bên cạnh cho Vương Mãnh nói “Đến, làm quen đi, đội viên mới của chúng ta, Giáp Nhị, Giáp Nhị, đây là Vương Mãnh, hiện tại là đội viên đội ăn tham.”
Nghe nói đội ăn tham, Vương Mãnh tự nhiên chú ý tới sự kinh ngạc trong mắt Giáp Nhị. Nhưng anh ta quen rồi, đổi lại ai nghe thấy đội ăn tham cũng sẽ kinh ngạc.
Vương Mãnh tỉ mỉ quan sát Giáp Nhị cường tráng trước mắt. Trong đội ăn tham, đại khái chỉ có dị năng giả phòng ngự Giả Vĩ mới có thể sánh vai về vóc dáng. Dù là trời rét đậm này, người ta chỉ mặc một bộ đồ ngụy trang ngắn tay. Sau khi dị năng giả theo cấp bậc dị năng tăng cao, khả năng kháng lạnh kháng nóng cũng không ngừng tăng cường, nhưng trời rét đậm này mặc ít như vậy thì thật hiếm có.
“Vệ ca, đây coi như là như hổ thêm cánh a.”
Vương Mãnh chúc mừng, Vệ ca quả nhiên lộ ra vẻ mặt đắc ý. Tiếp đó, không khí giữa mọi người càng thêm hòa hợp.
Bên Luke cũng không thuận lợi lắm. Ai bảo anh ta nhìn có vẻ hiền lành, kết quả vừa mở miệng liền như thả bom hóa học trong phạm vi vài mét. Không phải dị năng giả nào cũng không ngại như Vệ ca. Ít nhất, Luke ban đầu dựa vào ưu thế ngoại hình cùng vài dị năng giả quen biết nói chuyện, vừa mở miệng đã dọa người ta hoa dung thất sắc, lập tức quay đầu bỏ đi.
“A? Tiểu tỷ tỷ các ngươi chạy cái gì vậy?” Luke còn muốn tiến lên, đã thấy khuôn mặt nữ dị năng giả đối diện lại biến đổi, trực tiếp giơ tay thả dị năng và nói “Ngươi ngươi ngươi, đội trưởng Lư, ngươi đi xa một chút! Không thì chúng ta không khách khí đâu!”
“Ah?”
“Miệng ngươi thối quá a ~”
“Uy, ngươi mắng người như vậy cũng không tốt, ta có chọc giận ngươi đi?”
Còn Minh Dịch toàn bộ hành trình đứng đó như Định Hải Thần Châm, mí mắt cụp xuống, không há miệng. Hắn ăn bánh sủi cảo, súc miệng hai ba lần mà vẫn chưa hết mùi. Luke bây giờ bộ dạng này, hắn muốn cười, không tiện. Hắn thật sự rất muốn cười.
“Đã lâu không gặp, đội trưởng Minh.” Ngay lúc Minh Dịch đang bối rối cười trên nỗi đau của người khác vì bộ dạng của Luke, đột nhiên, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài anh tuấn, mặc đồ nhã nhặn đi đến bên cạnh Minh Dịch nói, “Chúc mừng năm mới.”
Minh Dịch nhìn về phía đối phương, do dự nửa ngày, dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, lùi về sau mấy bước rồi mới chậm rãi mở miệng: “Chúc mừng năm mới.”
Minh Dịch nhìn đối phương có vẻ quen thuộc, lại không nhớ ra tên, lại vì che giấu mình không tiện há miệng mà xấu hổ, Minh Dịch chỉ có thể giả vờ trầm tư nhìn đối phương không nói gì thêm. Khoảng cách này, đối phương dường như không cảm nhận được mình “khẩu khí”.
Bất quá đối phương dường như cũng không ngại Minh Dịch lạnh nhạt, thấy hắn lùi lại, có chào hỏi mình, liền không tiến lên nữa, chỉ đứng tại chỗ cũ giới thiệu mình, nói “Ta gọi Thái Khoa, là đội trưởng đội Cương Nhận.”
Dường như chưa từng nghe qua.
Minh Dịch tiếp tục giữ im lặng không nói gì thêm. Chẳng qua Thái Khoa cũng không tức giận, lại bổ sung: “Đội chúng ta trước kia là đội Kim Giáp do Kim Phong dẫn đầu.”
Nói như vậy, Minh Dịch mới phản ứng lại, là đội của hai huynh muội Kim Vân và Kim Phong. Sau khi hai người chết, nghe nói đội ngũ tan rã, không ít dị năng giả rời đi. Sau đó là đội phó này lại kéo một nhóm người trở về.