Một tiếng rất khẽ, nếu không phải Lâm Tam Thất ở sát bên, lại còn nhìn thấy môi Lạc Vô Hối khẽ động, thì e rằng nàng sẽ cho là mình nghe nhầm.
Tô công tử thấy cả hai đều đã tỉnh, do dự một thoáng, liền bỏ mớ cành củi trong tay xuống, đứng dậy bước lại gần:
“Đi thôi, ta đưa hai người về trấn Hoa Minh.”
Lâm Tam Thất ngồi lâu đến mức tê cả chân.
Nghe vậy, nàng duỗi gân cốt vài cái rồi đứng dậy, vừa mới nhổm lên nửa chừng thì bỗng bị chuột rút, loạng choạng suýt ngã, may mà có một bàn tay kịp đỡ lấy phần eo đang va thẳng vào gốc cây.
Lạc Vô Hối hơi cúi người, mái tóc dài đen nhánh trượt xuống, che khuất nửa khuôn mặt lạnh như băng tuyết. Sợi dây buộc mắt tối qua Lâm Tam Thất giật xuống không biết đã ném đâu mất, chắc hẳn rơi lại trên con phố dài ở trấn Chiết Liễu.
Nàng phản xạ ôm lấy eo hắn, giữ cho mình không ngã, hoàn toàn không khách khí, còn luống cuống buột miệng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play