Mặc dù biết là mình hiểu lầm nhưng Đoạn Tích vẫn không muốn gặp Tạ Đạo Khanh. Nàng ỷ vào thân phận tiểu ngốc tử của mình, ôm chặt cây cột trụ trong sảnh sống chết không đi, Tạ Thiên Vũ tức giận đến mức mặt đen lại: "Nếu sớm biết ngươi không nghe lời như vậy, ta nhất định sẽ không thu ngươi làm đồ đệ."
Hốc mắt Đoạn Tích đỏ lên, tội nghiệp nhìn nàng ấy: "Sư phụ."
Tạ Thiên Vũ vừa chạm phải ánh mắt của nàng, lòng liền mềm nhũn ba phần nhưng sắc mặt vẫn không chút hòa hoãn.
Trước kia khi mới quen, Đoạn Tích từng không ít lần dỗ dành nàng ấy, biết nàng ấy miệng cứng lòng mềm, thế là nàng bò dậy, kéo nhẹ tay áo nàng ấy, lấy từ trong túi ra một viên kẹo: “Sư phụ, đừng giận nữa.”
Tạ Thiên Vũ nhìn viên kẹo trên tay Đoạn Tích, thần sắc thoáng ngẩn ngơ, chợt nhớ tới một người mỗi khi chọc nàng không vui, luôn cười tươi tắn dâng kẹo để dỗ dành nàng.
"Sư phụ?" Đoạn Tích thấy nàng ấy không nhận, trong lòng không khỏi thấp thỏm… Chẳng lẽ kẹo không còn tác dụng nữa ư? Cũng phải, giờ nàng ấy đã là cô nương hai mươi bảy hai mươi tám, sao có thể còn giống như hồi vài tuổi, chỉ một viên kẹo là dỗ dành được ngay.
Đoạn Tích thầm thở dài, có chút tiếc nuối rụt tay về, kết quả vừa co được một nửa, viên kẹo đã bị lấy đi. Nàng mở trừng hai mắt, vẻ mặt nhu thuận nhìn về phía Tạ Thiên Vũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT