Sau khi bị Tạ Đạo Khanh xách về Thượng Thanh Uyển, Đoạn Tích đã say đến hai mắt mê ly, vì để tránh cho mình lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với Tạ Đạo Khanh, nhân lúc rảnh rỗi nàng liền cắn mạnh vào cổ tay mình.
Mùi máu tanh ngập khoang miệng, đau đớn cũng bắt đầu lan tràn, nàng vui tươi hớn hở buông miệng ra, vừa định nhìn vào vết thương để buộc mình ngất đi thì một bàn tay to lớn đã nắm chặt lấy cổ tay của nàng.
Một luồng khí nóng trào qua, vết thương lập tức lành lặn như chưa từng có.
Cái này… con mẹ nó... muốn ngất cũng không được à? Đoạn Tích không nói gì ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tạ Đạo Khanh, nàng liền ngây ngô cười một tiếng: “Tông chủ.”
Tạ Đạo Khanh chẳng nói chẳng rằng, dùng một tay nhấc bổng nàng đang quỳ dưới đất lên, đặt thẳng lên ghế. Đoạn Tích bởi vì dược lực mà toàn thân rã rời, ngồi xuống rồi liền ngã nhào vào lòng hắn, hết sức thuần thục tựa vào người hắn.
Tuy rằng cách tầng tầng lớp lớp xiêm y nhưng nàng vẫn cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của hắn, so với thời mười bảy mười tám tuổi thì dày rộng hơn, mạnh mẽ hơn. Xem ra những năm này không chỉ tiểu nha đầu Tạ Thiên Vũ kia trưởng thành mà ngay cả người trước mặt này cũng vậy.
Đoạn Tích vừa vui vẻ, vừa thuận tay sờ một cái, sờ xong mới ý thức được mình đã làm gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play