“Chỉ cần vượt qua đạo này, Đình Tuyết Thánh Quân sẽ là người đầu tiên trong tam giới phi thăng thành tiên.”

Thời gian từng khắc trôi qua. Tiếng sấm bên tai dường như dần nhỏ lại, từ sâu trong tầng mây đen trên đỉnh đầu, một ánh mặt trời le lói xuyên xuống, báo hiệu thiên kiếp này sắp kết thúc.

Ẩn ẩn, đã có thể nghe thấy tiếng reo hò chúc mừng vang lên tứ phía.

Đột nhiên, tim Giang Hạnh Chi khẽ chấn động! Một tia bất an vô danh thoáng lướt qua trong lòng. Chưa kịp tìm tòi, y liền nghe thấy ở ngực vang lên một tiếng nứt khẽ.

“Răng rắc.”

Đạo cơ duyên vốn gắn kết linh lực trong kinh mạch đột ngột tiêu tán.

Trong khoảnh khắc, cả thế giới phảng phất chìm vào tĩnh mịch.

Mất đi sự nâng đỡ của linh lực, những kinh mạch vốn gãy nát bắt đầu từng tấc, từng tấc sụp đổ hướng về tâm mạch.

Độ kiếp thất bại. Nếu không ngoài dự đoán, chỉ một lát nữa, y sẽ hồn phi phách tán.

Giữa tiếng sấm ầm ầm, tia chớp chói mắt bỗng u ám đi vài phần. Giang Hạnh Chi gắng sức mở mắt, qua màn mồ hôi mơ hồ, y thoáng thấy nơi xa một biển người mênh mông, lờ mờ ẩn hiện một bóng dáng quen thuộc.

Khư Kiếm?

Y chớp hàng mi run rẩy, muốn nhìn rõ thêm một chút, nhưng thức hải đã như tơ mỏng bị xé tan giữa tiếng sấm cuồn cuộn.

“Ầm!” Thân thể mất khống chế, ngã thẳng xuống.

Ngay khi ý thức rơi vào bóng tối, y mơ hồ nghe thấy đám đông đang hò reo bỗng im bặt.

Cùng với một tiếng sấm xé trời, có thanh âm khàn cả giọng gọi tên y: “Giang Hạnh Chi!”

Bóng tối. Hôn mê.

Không biết đã trôi qua bao lâu giữa hỗn độn và chìm nổi, một tia sáng bất ngờ len lỏi vào thức hải.

Khi mở mắt lần nữa, trước mặt y là một bãi cỏ thưa thớt. Mùi bùn đất xen lẫn hương cỏ xanh len vào chóp mũi. Bên tai vang vọng tiếng gió nhẹ lay động cành lá, cùng với âm thanh côn trùng kêu râm ran ở nơi xa.

Ngón tay khẽ động, lông mi run lên.

Chuyện gì đã xảy ra? Hồn phách vẫn còn, tứ chi nguyên vẹn.

Giang Hạnh Chi chậm rãi ngồi dậy, chợt rùng mình một cái. Rõ ràng mặt trời sau giờ ngọ đang chiếu rọi ấm áp, vậy mà cả người y lại lạnh như khối hàn ngọc.

Y cúi đầu kiểm tra bản thân, thần thức thuận theo kinh mạch thâm nhập vào cơ thể. Rất nhanh, y đã tìm ra nguyên nhân cái lạnh ấy, hồn phách bị thiên lôi đánh đến tổn thương, khiến y giờ đây cực kỳ sợ lạnh.

May mắn thay, tu vi trên người y vẫn như cũ duy trì ở đỉnh Đại Thừa, so với trước khi độ kiếp không chút thay đổi.

Y phất tay, hóa ra một mặt thủy kính. Trong gương phản chiếu dung mạo bản thân, chỉ là so với trước kia lại thêm vài phần tái nhợt.

Giang Hạnh Chi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt, khẽ thở dài: “Thật là người hiền lành dễ bị bắt nạt, nhìn mà thương.”

Một câu cảm khái mặt dày vô sỉ thoáng qua, y liền làm thủy kính tan đi, trầm tư suy nghĩ, cảnh tượng khi độ kiếp vẫn còn in rõ trong đầu, từ tia sét đầu tiên giáng xuống, đến lúc kinh mạch từng khúc gãy nát.

Cơ duyên mà y tìm được vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra biến cố, khiến y trong chớp mắt hồn phi phách tán.

Nghĩ đến đây, hình ảnh cuối cùng y thoáng thấy trước khi hôn mê lại hiện lên trong tâm trí, hình như là Khư Kiếm?

Không đúng. Chắc chỉ là ảo giác. Hôm ấy Khư Kiếm căn bản không hề có mặt.

Còn có, y dường như nghe thấy có người khản giọng gọi tên y, đến mức rách cả cổ họng. Không biết là ai. Chẳng lẽ là một vị fan trung thành nào đó?

Nghĩ mãi chẳng ra, Giang Hạnh Chi dứt khoát gác lại, đem suy nghĩ kéo về dị tượng kỳ lạ trong khoảnh khắc cuối cùng ấy.

Ngón tay y khẽ cử động, thấp giọng thì thầm: “Quả nhiên có vấn đề.”

Cơ duyên kia vốn là y và Khư Kiếm cùng nhau tìm được, vậy mà ngay lúc ấy, trong lòng y lại thoáng hiện một điềm xấu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, y liền nhanh hơn Khư Kiếm một bước đoạt lấy cơ duyên. Sau đó chính y dẫn đầu độ kiếp, và rồi hồn phi phách tán.

Nay nghĩ lại, hẳn là giác quan thứ sáu của y. Nếu không, kẻ mất mạng e rằng đã là Khư Kiếm.

“Hàng giả hại người.” Giang Hạnh Chi nhớ đến cơ duyên kia, không nhịn được cảm thán một câu. Quả là hàng giả lợi hại, đủ sức khiến Đại Thừa đệ nhất thiên hạ ngã xuống trong chớp mắt.

Dù cho y đến nay vẫn chẳng hiểu vì sao bản thân còn sống.

Ngẩng đầu, y nâng cánh tay, nhìn trời cao xanh thẳm, đất rộng mênh mang. Thiên địa vạn vật phảng phất vẫn y nguyên như cũ, bình thường đến mức khiến người ta sinh ra cảm giác hư ảo.

Nhưng, còn sống chính là điều tốt đẹp nhất.

Điều cấp thiết bây giờ là xác định mình đang ở đâu, và tìm cách quay về.

Giang Hạnh Chi đứng dậy, phóng mắt nhìn quanh. Dường như y đang ở đỉnh một ngọn núi, bốn bề hoang vu vắng vẻ, xa xa thấp thoáng bóng dáng một tòa thành trì.

Suy nghĩ một lát, y quyết định không tiến thẳng đến nơi có đông người sống, mà men theo con đường nhỏ xuống núi, thầm nghĩ: Chốn đô thành hiểm trá, trước tiên cứ lưu lại sơn thôn.

Tay áo màu chàm nhẹ lay động theo từng bước chân, tựa như hai động không đáy. Nếu Lận Hà ở đây, hẳn sẽ mắng y một câu Không biết xấu hổ, bởi trong thiên hạ này, kẻ có kịch bản sâu nhất rõ ràng chính là Giang Hạnh Chi.

Đi được một đoạn, đất dưới chân khô cằn, cỏ xanh mọc thưa thớt. Cây cối hai bên ít ỏi, tán lá khô vàng héo úa.

Trong ký ức của y, đã lâu lắm rồi chưa thấy loại cây cối thiếu dinh dưỡng thế này. Tu chân giới bọn họ vốn trải qua mấy trăm năm linh khí sung túc, đến cả một ngọn cỏ dại cũng sinh trưởng xanh tốt, thường bị thương nhân vô lương đem đi giả mạo thành hoa lan quý hiếm.

“Linh khí nơi này thật sự quá loãng.” Giang Hạnh Chi khẽ lẩm bẩm.

Đi thêm vài bước, y bất chợt dừng lại.

Giữa sườn núi, sau lùm cỏ dại, mơ hồ lộ ra một tấm bia đá. Y phất tay, đám cỏ liền tách ra, lộ rõ văn tự trên bia: Bàn Thạch Sơn Bia Minh Đình. Niên hiệu Tuyên Thật, năm 368.

Giang Hạnh Chi khựng lại. Gặp quỷ rồi, Tuyên Thật năm 368? Tuyên Thật chẳng phải niên hiệu hơn một ngàn năm trước sao?

Thần thức y tức khắc quét về phía thành trì xa xa, lan khắp phố phường ngõ hẻm.

Chỉ trong khoảnh khắc, y liền thu thần thức về.

Hiện tại đúng là Tuyên Thật năm 542. Y đã trở về một ngàn năm trước!

Lặng đứng hồi lâu, Giang Hạnh Chi dần hoàn hồn.

Phản ứng đầu tiên, y muốn tìm xem Lận Hà có ở đây không.

Phản ứng thứ hai, chỉ e lần này, y chẳng thể trở về được nữa.

Giang Hạnh Chi mất chừng một nén nhang để điều chỉnh tâm trạng, sau đó ôm lấy ý niệm tới đâu hay tới đó, đứng dậy rời đi, hướng về vùng núi xa xa quan sát một vòng.

Thiên địa trống trải, trong thế giới này chẳng có lấy một người quen, cũng không có Khư Kiếm.

Nhưng tục ngữ quả nhiên không sai. Ông trời khép lại một cánh cửa, ắt sẽ mở ra một khung cửa sổ khác cho ngươi.

Tuy rằng mối tình đầu của y đã theo thân chết đi mà vô tật ra đi, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa, người duy nhất có thể áp chế y nay đã không còn ở bên.

Bản tính bị kìm hãm quá lâu, nay bỗng được giải thoát trong một đêm, Giang Hạnh Chi không khỏi có chút kích động.

Dựa vào tu vi Đại Thừa đỉnh của y, chẳng lẽ lại không thể tung hoành nơi đất trời này sao?

Tâm động không bằng hành động. Y liền nhảy dựng lên, lao mình ra khỏi núi rừng, quyết ý bắt đầu cuộc đời lang bạt trong thiên địa mới. Chiếc áo choàng chàm bị gió núi cuốn phất phới, như cánh chim tự do vừa sải rộng đôi cánh.

Ngày đầu tiên không có Khư Kiếm!

Lên đường!

Giang Hạnh Chi hăng hái, bắt đầu lên kế hoạch nhỏ trong đầu.

Nhưng y vừa lao khỏi sườn núi, khí tức bốn phía bỗng đình trệ. Một đạo uy áp hỗn thiên đột ngột giáng xuống từ Bát Hoang, như đỉnh núi khổng lồ đè thẳng xuống đầu.

“Rầm!” Một tiếng trầm vang.

Không kịp trở tay, đến khi Giang Hạnh Chi kịp phản ứng, trước mắt y đã là nền đất khô cứng. Hai cánh tay bị một bàn tay lớn ép chặt ra sau lưng, với tu vi Đại Thừa đỉnh mà y lại hoàn toàn không thể động đậy!

Trong lòng y thoáng chấn kinh: “Ai.”

Một thân hình nóng rực từ phía sau phủ xuống, chặn ngang lời y.

Sợi tóc lạnh mát của người kia khẽ lướt qua gò má y. Thanh âm trầm thấp gần như dán sát bên tai, mang theo một luồng tê dại khác thường: “Ngươi định đi đâu?”

Thắt lưng Giang Hạnh Chi run lên dữ dội.

Y trừng lớn mắt, không dám tin tưởng: Ta, cái quái gì vậy!? Một ngàn năm trước lấy đâu ra loại biến thái này!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play