Thẩm Ngôn ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh dậy, ánh hoàng hôn đã chiếu xuyên qua cửa sổ, phủ lên người Phí Văn một lớp hào quang ấm áp.
Cậu ngơ ngác mở mắt, đúng lúc chạm vào ánh mắt dịu dàng của Phí Văn. Thẩm Ngôn tưởng mình đang mơ, Phí Văn không phải vẫn còn hôn mê sao? Sao lại có thể nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp đến thế?
"Tiểu Ngôn… Tiểu Ngôn…"
Thẩm Ngôn chớp mắt, nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức bật dậy, vòng tay ôm lấy cổ Phí Văn một cách vội vàng: "Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi! Cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Phí Văn đã tỉnh từ hai tiếng trước, lúc đó Thẩm Ngôn vẫn đang ngủ say, anh không nỡ để bác sĩ hay y tá đánh thức cậu. Sau khi được kiểm tra, bác sĩ xác nhận tình trạng của anh không có gì nguy hiểm, chỉ cần tiếp tục dưỡng thương là sẽ ổn.
Khi y tá rời đi, Phí Văn thả lỏng người xuống giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Ngôn. Cậu ngủ rất ngon, mái tóc mềm mại rủ trên trán, gương mặt ửng hồng, thậm chí còn phát ra tiếng thở nhẹ đáng yêu.
Phí Văn nhìn Thẩm Ngôn, trong lòng tràn ngập một cảm giác kiên định chưa từng có. Anh cuối cùng cũng hiểu vì sao năm xưa Diệp Vân Châu có thể vượt ngàn dặm chỉ để nhìn Lê Dương một lần. Chỉ khi thấy người mình yêu bình an, trái tim mới thực sự được yên ổn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play