“Anh đang ở dưới lầu tập đoàn Diệp Thị, anh lên trước nhé, em tới thì trực tiếp mang tài liệu lên.”
“Không cần, em mang đến cho anh muộn một chút, tối nay chúng ta tiện thể cùng ăn cơm luôn.”
“À đúng rồi, trên bàn anh có mấy cuốn sách mới mua, em cũng mang giúp anh nhé.”
“Anh đừng mua đồ cho em nữa, em nhiều đồ lắm rồi.”
Phí Văn càng nghe càng thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng mình đang gọi điện thoại, sao bên cạnh lại có người nói chuyện trái ngược hoàn toàn với nội dung của anh, hơn nữa… chân anh sao lại thấy ấm nóng thế này?
Cúi đầu nhìn xuống, Phí Văn thấy ngay một con Samoyed lông xù trắng muốt đang thè lưỡi liếm về phía chân anh, trên đôi giày da đen bóng còn loang lổ một vệt chất lỏng màu vàng nhạt.
Thẩm Ngôn cũng cảm thấy có điều không đúng, vội treo điện thoại rồi cúi đầu nhìn theo bản năng. Trước mắt là một vũng chất lỏng trên nền đất và đôi giày da màu đen, khiến cậu hận không thể chui xuống đất. Cậu kéo mạnh sợi dây dắt chó trong tay, nhưng thủ phạm gây chuyện vẫn cười khanh khách, hoàn toàn không biết mình vừa làm sai.
“Xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm, thật ngại quá, chó nhà tôi không cẩn thận làm bẩn giày của anh, để tôi lau cho anh nhé.”
Bị chó tè lên người, ai mà chẳng tức, huống chi đây lại là đôi giày da nhập từ Ý, hôm nay Phí Văn mới mang lần đầu. Nhưng nhìn thái độ xin lỗi thành khẩn của cậu thanh niên trước mặt, Phí Văn cũng không muốn làm khó thêm.
Thẩm Ngôn vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi ra lau giày cho anh, càng lau càng thấy xấu hổ. Trời ạ, sao nước tiểu lại nhiều như thế, hơn nữa nhìn là biết đôi giày này đắt đỏ đến mức nào, Thẩm Ngôn thầm nghĩ lát về nhất định phải dạy dỗ Mocha một trận ra trò.
Lau xong, Thẩm Ngôn đứng lên với gương mặt áy náy:
“Xin lỗi anh, thật xin lỗi, hay là thế này, đôi giày này bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh nhé?”
Đối diện, người đàn ông ngẩng đầu lên. Đến lúc này Phí Văn mới nhìn rõ gương mặt đối phương – trông chỉ tầm hơn hai mươi, thấp hơn anh nửa cái đầu, tóc mềm mại, mái che lông mày, đôi mắt hạnh trong sáng, làn da trắng mịn. Lúc nói chuyện, cậu còn để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu. Trên người mặc hoodie vàng tươi và quần jean xanh nhạt, nhìn qua chẳng khác gì sinh viên đại học – hoạt bát và trẻ trung đến mức khiến người khác khó mà giận nổi.
Phí Văn lại cúi xuống nhìn đôi giày. Dù đã được lau khô, nhưng vẫn phảng phất mùi nước tiểu của chó. Anh vốn không phải người quá khắt khe, nhưng đi đôi giày như vậy đúng là đang thử thách giới hạn chịu đựng của mình.
Đôi giày này không phải ai cũng có thể mua nổi, nhưng Phí Văn không muốn làm khó người thanh niên trước mặt đang cúi đầu xin lỗi không ngừng. Anh xua tay, nói:
“Không cần đền đâu. À, cậu biết gần đây có chỗ nào bán giày da không?”
Thẩm Ngôn xấu hổ lắc đầu. Khu vực này toàn cao ốc văn phòng, ngoài văn phòng thì chỉ có quán cà phê và căn-tin, còn khu thương mại gần nhất cũng cách đây hơn 3km.
“Không có đâu, quanh đây không có cửa hàng giày.”
Một lát nữa anh còn phải lên gặp người, mang đôi giày như vậy sao mà gặp ai được? Vốn thong dong, điềm tĩnh như Phí Văn lúc này cũng hơi khó chịu, trong đầu đã tính xem tài xế đem một đôi giày khác đến sẽ mất bao lâu.
Thẩm Ngôn đưa tay xoa đầu thủ phạm gây chuyện. Chú chó còn tưởng cậu đang chơi với nó, lập tức cười tít mắt, càng thêm vui vẻ.
Thấy người đối diện sắc mặt không được tốt, tuy đã nói không cần bồi thường nhưng Thẩm Ngôn vẫn thấy áy náy. Chợt nhớ ra một chuyện, cậu vội nói:
“À… anh đi giày size bao nhiêu? Tôi mới mua một đôi giày da, không biết có hợp không. Giày đang ở quán cà phê gần đây thôi, đi bộ vài phút là tới.”
Phí Văn cúi đầu nhìn đôi giày đang đi, càng nhìn càng thấy bực:
“Tôi đi size 42.”
“Trùng hợp quá, tôi cũng mua size 42. Hay là anh theo tôi qua quán cà phê đổi giày nhé?”
Phí Văn không còn cách nào khác, đành gật đầu đi theo Thẩm Ngôn về phía quán cà phê.
Trên đường đi, cục bông trắng chạy lăng xăng giữa hai người, còn không ngừng cọ cọ vào chân Phí Văn khiến Thẩm Ngôn càng thêm đau đầu. Cậu vội kéo dây dắt chó về phía mình, nhỏ giọng dạy dỗ:
“Hoan nghênh quý khách.”
Sau quầy bar là một cô gái tóc ngắn, môi đính khuyên. Cô ngẩng đầu lên, nhận ra Thẩm Ngôn liền nở nụ cười quen thuộc:
“Thẩm Ngôn, bạn anh tới à? Muốn uống gì không?”
“Phương Miên, không phải đâu, Mocha gây ra chút chuyện, làm bẩn giày của người ta. Tôi dẫn nó vào trong tiệm để rửa sạch một chút.”
Thẩm Ngôn tháo dây dắt của Mocha, rồi dẫn Phí Văn đi vào văn phòng phía sau. Cậu mở tủ, lấy ra một hộp giày mới đưa cho anh.
“Đôi giày này tôi vừa mua, chắc chắn không đắt bằng đôi của anh, nhưng chất lượng cũng khá ổn. Anh thử xem có vừa không nhé.”
Phí Văn ngồi xuống sofa, cởi giày và tất, rồi đi thử đôi giày trong hộp. Anh bước vài bước, cảm giác về kích cỡ và độ mềm khá ổn.
Quay đầu lại, anh thấy Thẩm Ngôn đang cẩn thận thu dọn đôi giày đã bị làm bẩn của mình. Ấn tượng của Phí Văn về người này cũng không tệ, anh thẳng thắn nói:
“Đôi giày này anh cứ vứt đi, đừng giữ lại nữa.”
Thẩm Ngôn gật đầu, nhưng vẫn gom giày lại.
Tuy đã giúp đổi giày mới, nhưng rõ ràng giá trị hai đôi giày rất chênh lệch. Đối phương không truy cứu đã là quá tốt, Thẩm Ngôn quyết định sẽ đem giặt sạch đôi giày rồi tìm một món quà tặng lại để xin lỗi.
Đổi giày xong, Phí Văn bước ra ngoài văn phòng, lúc này mới có tâm trạng quan sát quán cà phê.
Quán không lớn, khoảng 100 mét vuông, bên trong bày 7-8 bàn, bài trí khá tinh tế. Bàn ghế gỗ sẫm màu, cửa sổ sát đất đón sáng, ngay cả giá để khăn giấy và menu cũng được thiết kế tỉ mỉ. Nhìn là biết chủ quán đã dồn rất nhiều tâm huyết vào khâu trang trí.
Giờ vẫn là giờ làm việc nên khách không nhiều, chỉ khoảng năm sáu người. Cục bông trắng gây chuyện vừa nãy đang nằm phơi nắng trên tấm thảm cạnh cửa sổ.
Phí Văn quay lại, thấy Thẩm Ngôn đã bước vào quầy pha chế phía sau, đeo tạp dề vải denim. Qua quầy, Thẩm Ngôn đưa cho anh một tờ menu:
“Anh muốn uống gì không? Tôi mời, thật sự xin lỗi chuyện lúc nãy.”
Đã ba giờ chiều, vốn Phí Văn không có thói quen uống cà phê vào buổi chiều, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Thẩm Ngôn cùng nụ cười lộ răng nanh ấy, anh thoáng chần chừ, không biết từ chối thế nào.
Anh chỉ vào món gợi ý trên menu:
“Vậy… cho tôi một ly Mocha.”
“Gâu!”
Cục bông trắng đang nằm phơi nắng bỗng bật dậy kêu một tiếng nhỏ. Phí Văn hơi ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì.
Thẩm Ngôn cười, vừa thu menu vừa giải thích:
“Nó tên là Mocha, chắc vì nghe thấy anh gọi tên nên mới kêu như vậy.”
“Mocha…” Phí Văn lặp lại cái tên, thầm nghĩ: Đặt tên chó là Mocha… xem ra cậu ấy thực sự yêu cà phê đến mức nào.
Phí Văn ngồi cạnh quầy bar, nhìn Thẩm Ngôn thuần thục điều chỉnh máy pha cà phê. Cậu ấy trông còn trẻ nhưng làm việc rất điêu luyện và nhanh nhẹn.
Chỉ vài phút sau, Thẩm Ngôn đã đặt trước mặt anh một ly Mocha kinh điển:
“Anh nếm thử đi, cho tôi xin chút nhận xét nhé.”
Trên mặt cà phê là hình một chú cún được tạo từ bột ca cao. Phí Văn nhấp một ngụm, gật đầu:
“Không tệ.”
Anh nhìn đồng hồ, còn khoảng mười phút mới đến giờ trợ lý mang tài liệu tới, ngồi đây uống một ly cà phê cũng coi như hợp lý.
“Quán này là của cậu à?”
Thẩm Ngôn gật đầu:
“Vâng, tôi mở quán này từ tháng mười năm ngoái, vừa tròn một năm. Tôi tên Thẩm Ngôn – ‘Ngôn’ trong ngôn ngữ – nên đặt tên quán là ‘Yan Coffee’. Còn anh? Tôi vẫn chưa biết tên anh.”
Phí Văn lấy một chiếc danh thiếp tinh xảo trong ví đưa cho Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn nhận lấy, nhìn lướt qua:
“Phí Văn… đối tác của Cảnh Thụy Law Firm, anh là luật sư sao?”
Phí Văn gật đầu. Thẩm Ngôn cười nói:
“Vậy tôi gọi anh là ‘luật sư Phí’ nhé?”
Phí Văn vẫn chỉ khẽ gật đầu. Thẩm Ngôn khá hoạt bát, dễ gần; hai người trò chuyện một lát, uống xong cà phê, Phí Văn xem đồng hồ rồi đứng dậy:
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Thẩm Ngôn cũng gật đầu:
“Được rồi, luật sư Phí, đôi giày của anh tôi sẽ mang đi giặt, khi nào xong tôi sẽ liên lạc.”
Phí Văn vốn định nói “không cần”, dù có giặt anh cũng chẳng muốn mang lại nữa, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Ngôn, anh đành gật đầu:
“Được.”
Xuống dưới lầu, Phí Văn nhận tài liệu từ trợ lý rồi đi thẳng lên văn phòng gặp Diệp Vân Châu và Chu Nghiêu để bàn công việc.
Giao tài liệu xong, Chu Nghiêu nghi hoặc hỏi:
“Anh Phí, chẳng phải nửa tiếng trước anh đã đến rồi sao? Sao giờ mới lên?”
Phí Văn nhớ tới cậu thanh niên vừa gặp dưới lầu:
“Gặp một cậu bé, con chó của cậu ấy tè lên giày tôi. Tôi phải sang quán cà phê của cậu ấy đổi giày, nên chậm một chút.”
Chu Nghiêu lập tức kêu lên the thé:
“Anh nói là đôi giày da giới hạn vận chuyển từ Ý về đó à?”
Phí Văn gật đầu, Chu Nghiêu ôm ngực ra vẻ đau lòng:
“Trời ơi anh Phí, đôi đó giá gần bảy con số, tôi còn chẳng dám mua. Anh nói xem là thằng nhóc nào làm bẩn, để tôi đi báo thù cho anh!”
“Cũng chỉ là một đôi giày thôi mà? Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ hỏng. Đúng là đôi này khá đắt, nhưng đối phương đã nhận lỗi rất thành thật, hơn nữa giá trị của nó chắc người bình thường cũng không bồi nổi, hà tất phải làm khó người ta?”
Phí Văn đưa tay kéo Chu Nghiêu – người đang giương nanh múa vuốt như muốn đi “báo thù”:
“Không sao đâu, cậu ấy đã xin lỗi rất chân thành rồi, đừng làm khó người khác nữa.”
Chu Nghiêu vẫn còn tiếc nuối đôi giày da trị giá bảy con số kia, nhưng Phí Văn và Diệp Vân Châu đã nhanh chóng quay lại bàn chuyện công việc. Chu Nghiêu vốn tính nghịch ngợm, thấy không ai để ý, cũng dần yên lặng lại.
Bàn công việc xong cũng đã hơn sáu giờ, Phí Văn xuống bãi xe, mở chiếc Ferrari màu đen láng bóng, chuẩn bị về nhà.
Chờ đèn đỏ, anh vô tình thấy một bóng dáng quen thuộc:
Thẩm Ngôn đang dắt Mocha băng qua đường. Cậu mặc chiếc hoodie màu vàng tươi nổi bật giữa đám đông ăn mặc đơn giản đen trắng giờ tan tầm, chỉ cần liếc một cái đã thấy nổi bật hẳn lên.
Thẩm Ngôn trông có vẻ tâm trạng rất tốt, bước đi nhẹ nhàng, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười tươi, thỉnh thoảng còn cúi xuống xoa xoa cái đầu lông xù của Mocha.
Đã lâu rồi Phí Văn chưa từng thấy ai cười rạng rỡ đến vậy. Lần cuối anh thấy một nụ cười khiến mình rung động như thế… là của Lê Dương. Nhưng Lê Dương giờ đã ở bên Diệp Vân Châu; những tình cảm từng giấu kín ấy, Phí Văn đã chôn chặt dưới đáy lòng từ lâu.
Đèn xanh bật, Phí Văn nhấn ga, hai người đi về hai hướng khác nhau.
Thẩm Ngôn đi đến một ngã tư khác, một chiếc Land Rover màu đen đỗ bên đường. Cậu mở cửa ghế sau, Mocha lập tức nhảy lên, Thẩm Ngôn cũng ngồi vào ghế phụ.
“Anh à, em đã nói rồi, em có thể tự đi ăn, anh bận lắm mà, đâu cần đến đón em.”
Người đàn ông ngồi ghế lái đưa tay xoa đầu cậu:
“Tiểu Ngôn, không sao đâu, anh tiện đường thôi.”