"Ăn sáng chưa? Anh mua cháo và trứng gà rồi."
Thẩm Ngôn vừa đến đã cuống cuồng đi tìm chó, nào còn tâm trạng ăn sáng? Nhưng cậu cũng chẳng muốn ngồi ăn cùng Phí Văn, trực tiếp lạnh lùng từ chối: "Không cần anh quan tâm."
"Òm ọp..."
Thẩm Ngôn đời này chưa từng thấy mất mặt thế này. Cái bụng này không gào lúc nào, lại cứ đúng lúc này réo ầm lên.
Phí Văn nhịn cười không nổi, đẩy nhẹ Thẩm Ngôn ngồi xuống, buông một câu kinh điển người Trung Quốc không thể chối từ: "Đã đến rồi, ăn chút đi."
Thẩm Ngôn vốn chẳng thiết ăn, bụng đầy tức giận, tức đến no luôn rồi. Nhưng nghĩ lại, đói là bản thân mình chịu, không cần thiết phải hành hạ cơ thể mình. Ăn! Ăn cho hắn phá sản luôn!
Phí Văn múc cho Thẩm Ngôn một bát cháo đầy. Thẩm Ngôn cầm thìa xúc từng muỗng, ăn ngấu nghiến đến hai má phúng phính, càng ăn càng thấy ngon. Phải công nhận, cháo Phí Văn mua khá hợp khẩu vị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play