Thẩm Ngôn ở nhà suốt buổi chiều, khiến Phí Văn không thể nào tập trung làm việc. Giờ anh mới hiểu vì sao Diệp Vân Châu ngày nào cũng vội vã về nhà - khi trong nhà có một bảo bối như thế, làm sao có thể không bị phân tâm?
Phí Văn cố gắng hoàn thành công việc sớm và về nhà khi trời vừa tối. Bước vào cửa, Mocha liền chạy đến đón. Phí Văn xoa đầu nó rồi thay dép đi vào.
Căn nhà yên tĩnh lạ thường, phòng khách không bật đèn. Phí Văn bước vào phòng ngủ thì thấy Thẩm Ngôn cuộn tròn như con mèo, chỉ lộ cái đầu nhỏ trên gối.
Thẩm Ngôn ngủ say đến nỗi Phí Văn bật đèn ngủ và ngồi xuống giường cậu vẫn không tỉnh. Khuôn mặt nghiêng của cậu phúng phính một ít thịt. Phí Văn dùng tay chọc vào chỗ phúng phính ấy rồi cúi xuống hôn lên má.
Thẩm Ngôn từ từ mở mắt, nhận ra Phí Văn liền lập tức cọ vào người anh: "Anh về rồi."
Rồi cậu lại nhắm mắt, thân hình mềm mại như bông tựa vào Phí Văn. Mocha cũng chạy đến nằm dưới chân anh.
Phí Văn chưa từng có cảm giác này - lòng ngập tràn sự ấm áp và bình yên. Anh vỗ nhẹ lưng Thẩm Ngôn qua lớp chăn: "Trời tối rồi, dậy ăn chút gì đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT