Trên đường đi cáp treo xuống núi, Phí Văn đưa Thẩm Ngôn đến bệnh viện, nào là chụp X-quang nào là lấy thuốc, may mắn chỉ là bong gân nhẹ, dưỡng ba bốn ngày sẽ khỏi. Xong xuôi mọi thứ thì đã 8 giờ tối rồi.
Phí Văn một tay xách túi thuốc, một tay đỡ Thẩm Ngôn lên lầu, đưa cậu về nhà.
Đây là lần thứ hai Phí Văn đến nhà Thẩm Ngôn, lần trước đến vội quá, chưa kịp nhìn kỹ.
Nhà Thẩm Ngôn không lớn, khoảng hơn 80 mét vuông, nhưng bày trí rất ấm cúng. Tông màu chủ đạo là be sữa pha nâu nhạt, rèm trắng, khăn trải bàn màu vàng nhạt, trên bàn ăn và bàn trà còn đặt thêm lọ hoa, có thể thấy Thẩm Ngôn rất dụng tâm trong việc sắp xếp.
Vừa bước vào cửa, Mocha liền chạy lại quấn quýt bên chân hai người. Thẩm Ngôn ngồi xuống sofa, Mocha liền làm động tác chó úp mặt rồi dụi đầu vào chân cậu.
"Ái, ái đau, Mocha, đừng dụi nữa, chân anh bị thương rồi."
Mocha vốn rất ngoan, chưa bao giờ hay dụi người như vậy, chỉ là thường ngày vào khoảng 6-7 giờ tối là cậu ta dẫn nó đi dạo, giờ đã qua giờ đi dạo quen thuộc, chắc Mocha khó chịu lắm rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play