Lâm Chân nhìn đám thôn dân từ mấy chục dặm xa xôi, đi suốt đêm tới chỉ mong nghe cho minh bạch, hỏi cho rõ ràng, trong lòng không khỏi cảm động. Cậu quay sang dặn nha dịch phía sau:
“Chờ lát nữa khi người hậu viện mang nước ấm ra, các ngươi nhớ để ý, đừng để ai bị mất phần.”
Trời sáng nhưng gió sớm vẫn còn lạnh. Hơi thở chưa đến mức bốc khói, song mọi người trên người chỉ khoác manh áo bông mỏng, chắc hẳn uống được một ngụm nước ấm sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nha dịch vâng mệnh, rồi lấy hết dũng khí, thăm dò:
“Phu lang… cố hương ngài thật sự từng dùng ủ phân cùng phân thủy ư? Thật sự có hiệu quả sao?”
Hắn tuy ở phủ nha làm việc, nhưng cha mẹ cùng họ hàng đều ở quê, quanh năm “ngửa mặt trông trời” mà sống. Hôm qua tân tri châu đại nhân bảo họ đi báo cho các thôn, lòng hắn cũng không yên. Nếu thật có cách này làm lúa thóc thêm phần sản lượng, thì nhà hắn, cũng như bao nhà khác, ngày sau há chẳng khá hơn sao?
Nghe ra tâm tư của hắn, Lâm Chân ôn tồn đáp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play