Niềm tin và sự công nhận...
Kiều Nam dừng xe bên ngoài khu ổ chuột, cách nhà họ Mộc một đoạn khá xa. Anh tắt máy, mở cửa sổ trời và ngồi thừ người nhìn bầu trời đầy sao trên đầu.
Anh rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, ngậm trên môi một lúc rồi lại lấy xuống, nghịch ngợm trong tay. Chẳng bao lâu, điếu thuốc mảnh mai đã bị bẻ gãy làm đôi giữa ngón tay anh.
Thật kỳ lạ, lúc này không có ai xuất hiện để làm phiền, nhưng anh lại chẳng muốn hút nữa.
Adrenaline tiết ra khi nãy bắt đầu giảm xuống. Không rõ vì màn đua xe hay vì câu nói bao đồng của Mộc Tưởng Tưởng, Kiều Nam cảm thấy một cơn mệt mỏi hiếm hoi ập đến.
Anh không còn nhớ lần đầu tiên mình chạm vào xe là khi nào. Nhưng có lẽ lúc đó, nhà họ Kiều đã lạnh lẽo như một ngôi mộ. Thực ra Kiều Nam không hẳn là đam mê đua xe, phần lớn lý do anh tham gia có lẽ chỉ vì chán chường. Thế nên, khi nhận ra tiếng hò reo của khán giả hay cảm giác lao trên đường đua cũng chẳng khiến cuộc sống của anh phong phú thêm bao nhiêu, anh nhanh chóng chán ghét hoạt động này.
Hồi đó, anh thường lái xe trở về vào nửa đêm từ những đường đua, dưới ánh sao, anh đậu xe rồi ngồi thẫn thờ dưới nhà. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước mình đúng là trẻ con. Những ô cửa tối đen trên cao thì có gì đáng để ngắm cơ chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT