Tưởng Bạch Bình nghe thấy vậy sắc mặt lập tức cứng đờ, đồ ăn chuẩn bị hôm nay mới vừa hết hạn chưa được bao lâu, ăn vào chắc không bị gì đâu chứ.
Bà ta đã cố ý kêu người tháo bao bì ném đi rất xa, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.
Đổng Tĩnh không biết trong lòng Tưởng Bạch Bình đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt bà ta không vui, lập tức nhận ra mình nói sai: “Tôi không có ý đó, sáng nay con bé này ăn cá, từ trước đến giờ con bé dị ứng với cá tôm, tôi bỗng quên mất. Tôi sẽ đưa nó về nhà, bốc thuốc uống rồi ngủ một giấc là khỏe lên ngay." Bà ta vội vàng sửa lời lại.
Ồ, thì ra là vậy, là ăn cá, món đó dễ dị ứng thật.
Còn thật giả thế nào, quan tâm làm gì, miễn không phải ăn đồ nhà bà ta mà xảy ra chuyện là được.
"Ừm, cũng được, hôm khác tôi sẽ mời cô đến chơi." Tưởng Bạch Bình mỉm cười.
Đổng Tĩnh kéo con gái vội vàng rời đi, không thèm để ý đến con riêng tới cùng, mọi người vội vàng tránh đường cho hai mẹ con họ.
Nhìn mẹ con kia chạy chậm rời đi giống như bị ma đuổi, Cố Kiều Kiều cũng muốn nhân cơ hội trốn đi.
Xem xong kịch vui rồi, cô ta cũng nên lùi ra khỏi sân khấu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play