Để không cho chi thứ hai nhà họ Cố vào nhà máy nên bà ấy chỉ có thể nói hươu nói vượn. A di đà phật, ông trời hãy tha thứ cho bà ấy. Khốn kiếp, thật là không còn cách nào nữa, mấy người này không chịu đi.
Bà ấy thật sự mệt đến mức không đứng nổi nữa.
Trưởng thôn nghe xong, gật đầu như đang suy nghĩ gì đó: “Nếu ông chủ thật sự là người khác thì Xuân Yến à, hai vợ chồng mấy người cũng đừng ở đây gây chuyện nữa, tìm việc khác làm đi. Nếu một hồi nữa người ta tức giận với Kiều Kiều thì không tốt đâu.”
Nếu người ta tức giận với hai vợ chồng Đông Viễn, không ưu tiên tuyển dụng công nhân từ thôn Cố Gia của họ nữa thì phải làm sao? Con trai của cụ sẽ không còn hy vọng được vào nhà máy.
Vậy thì không được.
Dương Thúy Phân nhìn thấy thái độ ra vẻ ta đây của trưởng thôn thì cười lạnh lùng. Xem đi, con người mà, chỉ khi liên quan đến lợi ích của bản thân mới nói những lời công bằng.
Nhưng bà ấy không vì thế mà giận trưởng thôn, đó là lẽ thường tình, chỉ là hơi thấu hiểu thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play