Nhất là Dương Thuý Phân còn là một người làm nông giỏi giang, cắt lúa còn nhanh hơn cả đàn ông.
“Không có đâu, bác trưởng thôn. Lương thực trong ngăn tủ đều do anh cháu mua, hôm nay anh ấy còn phải đi làm ở lò gạch, cực khổ lắm ạ!” Thiết Trụ vội vàng nói: “Mẹ cháu không thấy tiếc chỗ lương thực mà là thấy xót cho anh cháu. Ngày nào anh ấy về nhà cũng mệt mỏi, đau vai nhức chân. Vất vả lắm mới chịu đựng được một tháng, được lò gạch trả lương, anh ấy mới mua chỗ lương thực này cho cả nhà. Không ngờ…”
Cậu ấy còn chưa nói hết.
Nhưng trưởng thôn còn có chỗ nào không hiểu nữa chứ, cụ đau lòng xoa đầu Thiết Trụ.
“Ôi, mấy người thật là. Đói thì về nhà mình ăn cơm đi, sao có thể không xin phép chủ nhà đã tự tiện vào phòng bếp người ta chứ?” Trưởng thôn cuối cùng cũng không nhịn được nữa nên nói một câu công bằng.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng càng thêm bất mãn với nhà họ Lưu, dù không quan tâm đến con dâu thì ít nhiều gì cũng phải săn sóc hai đứa cháu trai chứ.
“Được rồi, đừng so đo chuyện này nữa, mau ghi tên con trai với con dâu tôi vào đi, chúng tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa.” Tôn Tú Hồng thờ ơ nói, không hề để tâm đến lời trách cứ của trưởng thôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play