Hiện giờ tất cả người giúp việc và người làm thời vụ trong nhà đều bị sa thải.
Cố Kiều Kiều trả lời trước khi chồng mình kịp trả lời: “Được thôi, nhưng chị dâu à, mọi người còn biết cách dùng liềm như thế nào hả?”
Không phải tự tổ tiên của nhà họ Tần giàu có mà họ cũng chỉ mới giàu lên trong khoảng hai mươi năm nay. Hai mươi năm trước, không chỉ lúc Tưởng Bạch Bình còn sống ở nhà mẹ đẻ mà sau khi bà ta gả vào nhà họ Tần mấy năm vẫn còn làm ruộng.
Tưởng Bạch Bình nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của Cố Kiều Kiều nên hơi tức giận, nhưng đây là lúc cần đến hai người này nên bà ta cũng không muốn hoàn toàn đắc tội bọn họ.
Thậm chí bà ta còn không thèm so đo của hồi môn của Lý Nhược Lan với con nhóc đó nữa, để sau này tính sau vậy.
“Chúng tôi có thể dùng lưỡi liềm được hay không là chuyện của chúng tôi, tóm lại khi đến ngày thu hoạch lúa mạch, có một người thì tính một người, ngoại trừ ông cụ thì ai cũng phải ra đồng cho tôi, nếu không thì sẽ không có cơm ăn.” Bà ta nói rất lạnh lùng.
“A, vậy thì tôi cũng phải ra đồng sao? Tôi cũng đâu có ăn cơm của các người.” Cố Kiều Kiều nháy mắt, cơm cô ăn là của chồng cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play