Lịch sử đã qua, chỉ có di vật mới có thể tái hiện sự thật, hoặc ít nhất, là một phần của sự thật.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là.

Cô lại thường xuyên có những giấc mơ kỳ lạ.

Ví dụ như xem "Mật mã Da Vinci", thì mơ thấy Mona Lisa.

Là phu nhân Lisa, con người thật, chứ không phải bức tranh.

Trong mơ, phu nhân Lisa hát cho cô nghe.

Mộng Tâm Chi chưa bao giờ trong đời thực nghe được một giọng hát hay đến thế.

Lại ví dụ như đến bảo tàng Liêu Ninh xem "Lạc Thần Phú Đồ", thì mơ thấy mối tình rối rắm giữa Tào Thực và Lạc Thần.

Trong mơ, cô và Lạc Thần cùng nhau nhảy múa trên mặt nước, bàn luận về việc tại sao trên đời lại có nhiều mối tình yêu mà không đến được với nhau như vậy.

Có chút huyễn hoặc.

Nhưng mọi thứ trong giấc mơ lại quá đỗi chân thực.

Giống như lý do tranh của Da Vinci khó bảo quản hơn tranh cùng thời vì vấn đề pha chế màu, đó chính là câu trả lời cô nhận được khi giao tiếp với phu nhân Lisa trong mơ.

Lúc đó, Mộng Tâm Chi mới sáu tuổi, còn chưa biết chữ.

Trong cuộc sống, cũng không thể nào tiếp xúc được với những thông tin này.

Hai năm sau, lần đầu tiên theo ba đi du lịch nước ngoài, cô đã đến Louvre, còn đặc biệt đi xem "Mona Lisa" "bé nhỏ".

Cô chỉ muốn đến xem, chứ không mong nhận được câu trả lời nào.

Giống như đa số du khách, cưỡi ngựa xem hoa, vội vàng chụp một tấm ảnh rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc rời đi, cô vô tình nghe được một thông tin từ một nhân viên biết nói tiếng Việt.

Chi phí bảo trì "Mona Lisa" cao hơn nhiều so với các bức tranh khác là sự thật.

Vấn đề pha chế màu của Da Vinci cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến các tác phẩm truyền thế của ông có chi phí bảo trì đắt đỏ.

Nhân viên đó còn đặc biệt lấy ví dụ về "Bữa tối cuối cùng".

Nói rằng khi vẽ, Da Vinci không thích dùng loại màu vẽ trên tường ẩm đã được sử dụng rộng rãi từ thời Trung Cổ.

Mà ông đã sử dụng loại màu "hữu cơ" mới do chính ông sáng chế, pha trộn giữa trứng và sữa.

Dẫn đến các tác phẩm của ông có nhiều phần bị bong tróc nghiêm trọng, không có khả năng phục hồi hoàn toàn.

Lời của người nhân viên gần như khớp hoàn toàn với những kiến thức mà phu nhân Lisa đã nói với cô trong mơ.

Mộng Tâm Chi cũng vì thế mà bắt đầu đặc biệt chú ý đến những giấc mơ của mình.

Sau này cô lại mơ thấy phu nhân Lisa một lần nữa.

Lúc đó cô đã học cấp hai.

Ngày hôm đó, có lẽ là vì nghe ba hát cả đêm bài "Mona Lisa nàng là ai".

Thế là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.

Trong mơ, phu nhân Lisa nói với cô, thân phận của Mona Lisa không giống với bất kỳ phỏng đoán nào của người đời sau.

Phu nhân Lisa nói mình là một ca nữ, sở hữu một giọng hát trời phú.

Giống như lần đầu tiên Mộng Tâm Chi mơ thấy bà.

Phu nhân Lisa còn nói, bà và Da Vinci là tri kỷ trong âm nhạc.

Bà là người đầu tiên đưa Da Vinci đến với thánh đường nghệ thuật của Florence.

Chính bà đã làm cho vẻ đẹp và tài năng của Da Vinci được người dân Florence biết đến.

Họ là tri âm cả một đời.

Vì vậy, Da Vinci đi đâu cũng mang theo bức chân dung của bà.

Ngay cả khi về già rời Florence đến Pháp làm họa sĩ cung đình cũng vậy.

Đúng vậy, trong mơ, Mona Lisa đã nói với Mộng Tâm Chi rằng, Da Vinci đã bắt đầu nổi danh ở Florence với tư cách là một nhạc sĩ điển trai ngời ngời.

Không phải họa sĩ, không phải nhà khoa học, mà là nhạc sĩ.

Và điểm nhấn là đẹp trai, rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai.

Sau khi tỉnh dậy, Mộng Tâm Chi đã đến thư viện tra cứu vô số tài liệu.

Câu hỏi Mona Lisa là ai, không có tài liệu nào đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Nhưng chuyện Da Vinci thời trẻ rất đẹp trai, và ra mắt với tư cách là một nhạc sĩ, lại là sự thật!

Da Vinci trong lịch sử không chỉ hát rất hay.

Kỹ năng chơi sáo và đàn thất huyền của ông cũng xuất sắc không kém.

Thật đúng với câu nói trong "Hồng Lâu Mộng" – Giả làm thật thì thật cũng là giả, không thành có thì có cũng là không.

Điều này cũng củng cố thêm quyết tâm của Mộng Tâm Chi theo học chuyên ngành Di sản văn hóa và Bảo tàng ở đại học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play