"Tiểu Thích Tử, lại đây xem tác phẩm đoạt giải mới nhất của anh Quảng Nghĩa nhà cậu này."

Nhiếp Quảng Nghĩa vênh váo ôm một mô hình kiến trúc đi vào, bước đi khệnh khạng như đế vương.

Dáng đi hai hàng.

Hăng hái vô cùng, danh tiếng không ai bì nổi.

Chàng trai được gọi là Tiểu Thích Tử còn chẳng thèm ngẩng đầu, đáp lại một cách thờ ơ:

"Tiểu Nhíp này, anh Tuyên Thích của cậu không có hứng thú với mớ lý luận suông đâu, đợi khi nào thiết kế của cậu được hiện thực hóa đi, anh đây sẽ xem giúp cho."

"Ai cho cậu lá gan gọi anh là Tiểu Nhíp hả?" Nhiếp Quảng Nghĩa làm động tác cứa cổ.

"Chắc là ba cậu đấy." Tuyên Thích vẫn cúi đầu.

"Hai cánh tay của cậu lại bắt đầu muốn đi du lịch một mình rồi phải không?" Nhiếp Quảng Nghĩa hất cằm, ý đe dọa lồ lộ trong lời nói: "Tháo bên trái trước hay bên phải trước đây?"

"Nếu tháo được thì mời cậu thử cả hai bên." Tuyên Thích chẳng hề bận tâm, chuyên chú lướt màn hình điện thoại, trông hệt như một gã tra nam chỉ biết cắm mặt vào điện thoại khi ở bên người yêu.

Đương nhiên, đổi lại giới tính thì cũng thế cả thôi.

Cặn bã, không phân biệt nam nữ.

May thay, Nhiếp Quảng Nghĩa không phải người yêu của Tuyên Thích, và Tuyên Thích cũng chẳng phải tra nam.

Lúc này, Tuyên Thích đang toàn tâm toàn ý ngắm ba tấm ảnh phong cảnh mà bạn gái gửi cho anh.

Ảnh phong cảnh.

Nghiêm túc hẳn hoi.

Già trẻ không lừa!

"Này!"

Cảm nhận được sự qua loa và phớt lờ của thằng bạn, Nhiếp Quảng Nghĩa đặt mô hình trong tay xuống, bắt đầu khởi động.

Hắn lắc lắc cổ, xoay vai ra sau vài vòng, làm xong các bước chuẩn bị trước khi "khô máu ".

Sau đó, hắn lập tức hành động với tốc độ nhanh nhất.

Tuyên Thích vẫn lười đến mức chẳng buồn ngẩng đầu.

Tay phải anh cầm điện thoại, tay trái giơ lên, tóm gọn bàn tay phải của Nhiếp Quảng Nghĩa đang vỗ xuống từ trên đỉnh đầu.

Thuận thế vô hiệu hóa toàn bộ sức lực trên tay Nhiếp Quảng Nghĩa, anh bẻ quặt cánh tay vừa được khởi động kỹ càng của hắn ra sau lưng.

Chắc như bắp.

Muốn nhúc nhích cũng không được.

Nhiếp Quảng Nghĩa đành đổi sang tay trái.

Còn chưa kịp giơ lên, nó đã bị Tuyên Thích vặn ra sau cùng với tay kia.

Chưa đầy hai giây, anh Quảng Nghĩa oai phong lẫm liệt đã chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.

Rõ ràng, chữ "oai" trong từ điển của Nhiếp Quảng Nghĩa là một lỗi chính tả, cần phải sửa thủ công thành chữ "oải ".

Thấy Nhiếp Quảng Nghĩa không động đậy nữa, Tuyên Thích liền thả lỏng tay, anh vốn chẳng có ý định hơn thua với hắn.

"Cậu nói thì nói, lôi ba tôi vào làm gì?" Nhiếp Quảng Nghĩa bực bội, vũ lực có thể không bằng, nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua.

"Ba cậu không họ Nhiếp thì cậu họ gì? Cậu không họ Nhiếp thì tôi gọi cậu là Tiểu Nhíp được à?" Tuyên Thích giải thích lý do tại sao lại là "ba cậu ".

Anh thật sự không có ý hỏi thăm gia đình bạn mình.

Vì vũ lực không bằng, khí chất đế vương của Nhiếp Quảng Nghĩa đã sớm bay đi đâu mất, nhưng hắn vẫn cố giãy giụa một chút: "Quỳ an đi, Tiểu Tuyên Tử. Anh Quảng Nghĩa hôm nay tâm trạng tốt, không thèm so đo với cậu."

"Sao thế?" Tuyên Thích ngẩng đầu lên, tỏ vẻ hứng thú.

"Không phải nói với cậu rồi à, hôm nay anh mày đoạt giải!"

Cuối cùng, Nhiếp Quảng Nghĩa cũng tìm lại được chút cảm giác tồn tại, hắn hất đầu, làm một động tác vuốt tóc mà hắn cho là sành điệu.

"Lại là thiết kế ý tưởng à?"

Chút hứng thú vừa nhen nhóm của Tuyên Thích đã bốc hơi ngay lập tức: "Thế thì để lần sau tôi ngắm vậy."

Từ khi lên đại học, Nhiếp Quảng Nghĩa đã làm đủ loại thiết kế kiến trúc ý tưởng.

Đã là ý tưởng thì có nghĩa là trong thời gian ngắn không thể nào thi công được.

Hư vô mờ mịt, cao siêu khó gần, không phù hợp cho con người thời nay ở.

Tuyên Thích là một người thực tế, so với kiến trúc ý tưởng, anh thích những thứ có thể ở được ngay.

Ví dụ như nơi mà Trình Nặc vừa mời anh đến.

Thật sự không biết dùng từ ngữ nào để hình dung.

Chỉ nhìn ảnh thôi đã thấy không gì sánh bằng.

Đến nỗi mắt anh không nỡ rời khỏi màn hình điện thoại dù chỉ một giây.

Nhiếp Quảng Nghĩa nổi nóng, tung ra một tràng ba câu hỏi dồn dập.

"Lần sau là lần nào?"

"Hửm?"

"Hôm khác là hôm nào?"

"Hả?"

"Sau này là bao lâu?"

"Ờ. . ."

Tuyên Thích bị hỏi đến khựng lại mấy giây.

Đúng lúc này, khóe mắt anh liếc thấy mô hình đoạt giải mà Nhiếp Quảng Nghĩa đặt bên cạnh.

Anh cố nén sự kinh ngạc trong lòng, hỏi Nhiếp Quảng Nghĩa: "Thiết kế ý tưởng này của cậu đoạt giải khi nào?"

"Hôm nay chứ khi nào." Nhiếp Quảng Nghĩa hơi ngả người ra sau, giơ hai ngón tay cái trước ngực, nhường cho Tuyên Thích một góc nhìn tốt hơn.

Hành động này vô cùng hoàn hảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play