Chương 11
Suy cho cùng, căn cứ ở thành phố S là nơi đầu tiên trong cả nước phát hiện ra nghề nghiệp “Ngự Thú Sư”, vì vậy, Phương Hà hoàn toàn không lo lắng chuyện mình sẽ bị đuổi đi, hay các bạn đồng hành của cậu sẽ bị xua đuổi, thậm chí giết chết.
Những người đó, trong quá trình thanh tẩy động vật, sớm đã phát hiện lông da xương cốt của chúng đều được tăng cường mạnh mẽ, cộng thêm phương thức chiến đấu vô cùng tàn bạo, chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu: tương lai của thế giới này, không thể nào còn là thời đại mà loài người dùng súng đạn để thống trị nữa.
Điều khiến Phương Hà cảm thấy an ủi chính là, căn cứ thành phố S này không chỉ là nơi được thành lập sớm nhất, mà cũng là một trong những nơi đầu tiên chấp nhận việc con người có thể chỉ huy những con thú mạnh mẽ bên cạnh mình.
Cậu chỉ mong căn cứ thành phố S trong đời này sẽ không khiến mình thất vọng.
Sau khi ngồi trò chuyện với bọn họ một lúc, Phương Hà đứng dậy cáo từ: “Cũng đến lúc rồi, cháu phải về đây. Từ hôm nay trở đi, cô chú tốt nhất đừng ra ngoài nữa thì hơn, dù sao bên ngoài cũng rất nguy hiểm.”
Lưu Đồng nói: “Cảm ơn cháu , Phương Hà.”
Phương Hà mang theo mấy bé lông xù rời khỏi biệt thự nhà họ Lâu, đi về phía biệt thự của mình.
Có điều lúc này, cậu lại không muốn về nhà ngay, mà muốn dẫn ba nhóc con kia đi dạo một vòng trên con đường gần đó.
Bởi vì nếu thật sự muốn ba nhóc này trưởng thành, thì vẫn phải đi săn mấy con động vật biến dị khác.
Động vật biến dị có kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú, thực lực cũng sẽ càng mạnh.
Cậu nghĩ một chút, rồi nói:
“Dẫn các nhóc ra ngoài săn một chuyến, đi không?”
Tuy nói nếu có động vật biến dị muốn xông vào khu dân cư này, bọn họ không thể kịp thời xuất hiện để bảo vệ người khác—nhưng Phương Hà thực ra chẳng lo lắng chút nào, bởi vì… liên quan gì đến cậu chứ?!
Chẳng lẽ vì muốn bảo vệ người khác mà bắt ba đứa nhỏ phải suốt ngày quanh quẩn trong khu này à?
Hơn nữa, cũng không phải họ đi đâu xa, chỉ là dạo quanh mấy con đường bên ngoài khu dân cư thôi. Nếu trong khu xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ quay về nhanh nhất có thể. Cứu được thì cứu, còn không cứu được… thì chỉ có thể trách đối phương xui xẻo mà thôi.
Thấy ba bé lông xù đều đang dùng ánh mắt trông đợi nhìn mình, Phương Hà cũng chẳng chần chừ gì, liền dẫn chúng đi về phía cổng chính của khu dân cư.
Suốt dọc đường không hề gặp người ngăn cản—xem ra chuyện vừa rồi hoặc là mọi người đều thấy tận mắt, hoặc là đã xem tin tức, giờ ai nấy đều trốn trong nhà, hận không thể bịt kín mọi khe cửa sổ, khe cửa ra vào. Lúc này còn ai dám liều lĩnh ra đường nữa?
Cổng khu dân cư vẫn đang mở, nhưng cũng không sao, dù sao bây giờ người không dám ra ngoài, còn mấy con dám xuất hiện thì chỉ có hai loại: hoặc là mấy kẻ chưa biết chuyện, hoặc là đám động vật biến dị ra ngoài kiếm mồi.
Cậu tháo dây dắt cho mấy chú chó, rồi vỗ nhẹ lên đầu bọn chúng: “Chỉ đi loanh quanh gần đây thôi, đừng chạy xa quá, tối còn phải về nhà.”
“Gâu!”
Hai con chó lập tức chạy tản ra, vừa chạy vừa đánh hơi xung quanh. Hắc Lê cũng theo sát bước chân chúng, lúc thì nhảy lên bồn hoa, lúc lại đứng trên bức tường thấp, như thể đang dò xét tình hình xung quanh.
Phương Hà ngẩng đầu nhìn trời—nếu có thể tìm được một con động vật biến dị có khả năng bay thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại cũng không cần quá lo, sau này có duyên át sẽ gặp thôi.
Cả nhóm cứ thế lang thang trong mấy con đường gần đó. Tuy không có mục tiêu rõ ràng, nhưng lại nhanh chóng phát hiện ra thứ gì đó.
Ở trong một con hẻm nhỏ gần đấy, họ nhìn thấy một thanh niên đang bị một con chó đầy răng nhọn—trên răng còn dính cả thịt và máu—dồn ép vào góc tường, run rẩy co quắp!
“Cứu mạng với! Có ai không?! Ai đó cứu tôi với…”
Anh ta vừa định gọi điện cầu cứu thì phát hiện điện thoại hoàn toàn không kết nối được, dường như tổng đài đang quá tải—xui xẻo đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Sáng nay anh vốn chỉ định gọi đồ ăn sáng cho tiện, nhưng đặt xong mãi chẳng thấy giao đến.
Dù là shipper hay quán ăn đều không liên lạc được qua bất kỳ hình thức nào. Cuối cùng đói đến chịu không nổi, anh mới đành ra ngoài tìm gì đó để ăn.
Nhưng khi ra ngoài, anh phát hiện không có lấy một tiệm ăn sáng nào mở cửa.
Cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lúc đó bụng quá đói nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ định đi siêu thị gần đó mua chút đồ ăn mang về.
Mọi chuyện vẫn bình thường… cho đến khi trên đường về nhà, anh ta bất ngờ tận mắt nhìn thấy một con chó lao ra tấn công người!
Người đó vừa mới đi ngay phía trước anh, vậy mà trong chớp mắt đã bị một con chó từ bên đường nhảy bổ tới, cắn thẳng vào cổ—chết ngay tại chỗ!
Anh ta sững người, trong đầu chỉ có một ý nghĩ—mình hoa mắt rồi, đây không thể là thật được…
Nhưng chỉ vài giây sau, khi thấy con chó đó bắt đầu cắn rách bụng nạn nhân, từ từ moi nội tạng ra ăn sạch sẽ, anh ta lập tức hiểu—đây hoàn toàn không phải là ảo giác!
Phải chạy! Không chạy là chết chắc!
Nhưng con chó kia có vẻ cũng khá kén ăn—ăn hết nội tạng xong thì không thèm đụng đến phần còn lại, liền quay đầu lại… đuổi theo anh ta!
Hiển nhiên, một người bình thường mà bị chó biến dị rượt đuổi thì kết cục thế nào, nhìn thôi cũng biết ai thắng ai thua!
Khi Phương Hà trông thấy người kia, anh ta đã mềm nhũn cả hai chân, ngồi bệt dưới đất, trong mắt đầy rẫy kinh hoàng, nước mắt đảo quanh, mà đúng lúc anh ta nhắm mắt chờ chết—điều chờ đón không phải là cơn đau xé thịt, mà là một tiếng tru thảm thiết vang lên!
…Hửm? Gì vậy?
Anh ta dè dặt hé mắt ra, rồi lập tức trợn tròn—con chó vừa định ăn sống mình đã bị cắn chết từ lúc nào rồi! Mà kẻ giết chết nó, lại là hai con chó khác và… một con mèo?!
Anh ta không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Phương Hà thì thấy rõ mồn một. Tuy đây là lần đầu tiên ba nhóc con ra ngoài săn mồi, nhưng phối hợp với nhau lại vô cùng ăn ý.
Hắc Lê có tốc độ nhanh nhất, cũng là kẻ linh hoạt nhất. Nó lao đi như tia chớp đen, từ không trung vung vuốt thẳng vào mắt con chó kia. Nhân lúc con chó kia vì đau đớn mà lộ ra sơ hở, Nguyên Lang và Nguyên Nhị lập tức từ hai bên đồng loạt nhào lên—một con cắn cổ họng, một con cắn khớp xương cổ sau gáy.
Chỉ bằng hai đòn đó, một con chó biến dị trưởng thành đã bị xử lý gọn gàng.
Nếu chỉ nhìn thì sẽ thấy mọi chuyện quá đơn giản—nhưng chính vì ba nhóc con phối hợp quá nhuần nhuyễn, nên mới càng khiến người ta phải kinh ngạc!
Sau khi kết thúc cuộc săn, ba bé ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, chờ Phương Hà đi đến.
Hắc Lê khe khẽ kêu một tiếng: “Meo~”
Nó nhẹ nhàng đặt một cái móng nhỏ lên xác con chó biến dị, ý là: “Cậu ăn trước đi.”
Phương Hà xoa đầu cả ba đứa nhỏ:
“Các nhóc ăn trước đi. Con cuối cùng trước khi về nhà thì để lại cho tôi mang về ăn, mấy đứa tranh thủ bổ sung thể lực đi.”
Nghe vậy, cả ba mới bắt đầu hưởng thụ chiến lợi phẩm. Chúng ăn rất vui vẻ, trong khi người đàn ông vừa thoát chết kia vẫn quỳ trên đất, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào cả bọn, hoàn toàn không dám tin vào những gì mình vừa thấy.
Phương Hà liếc sang, chú ý đến anh ta:
“Anh không sao chứ?”
“Không… không sao…”
Phương Hà gật đầu:
“Thế thì mau về đi. Bây giờ ngoài đường nguy hiểm lắm, lơ là chút là mất mạng đấy.”
Anh ta vội gật đầu, có vẻ như lúc này, sau khi cơn nguy hiểm qua đi, thần trí anh mới dần tỉnh táo lại. Chỉ tay về phía trước, anh ta ấp úng hỏi:
“Bọn… bọn kia là…”
Phương Hà đáp:
“Thú cưng tôi nuôi. Chúng nghe lời lắm, không tấn công người đâu.”
Lời vừa dứt, người kia đột nhiên chụp lấy tay Phương Hà:
“Đại ca!!”
Phương Hà: “Hửm?”
“Đại ca, anh cho tôi theo với được không?!”
Phương Hà: “…Hả?”
“Đại ca, em hữu dụng lắm! Ba với anh cả em đều ở trong quân đội, chắc chắn sắp tới sẽ đến thành phố S! Anh cứ bảo vệ em trước đã, sau này nhất định ba em với anh em sẽ cảm ơn anh, thật đó! Đại ca, cứu em với, em thật sự không dám… quay về một mình đâu…”
Phương Hà hơi sững người, không ngờ người đầu tiên mình tiện tay cứu lại có thân phận kiểu này. Khoan đã…
Cậu chợt nhớ đến chuyện trước đây từng nghe: hình như ở doanh trại gần đây có một vị tướng, vị tướng đó có một cậu con trai út từng chết thảm ngay từ đầu thời mạt thế… Không lẽ là người này?!
Thấy Phương Hà mãi vẫn không lên tiếng, Trương Diên Thuận tưởng cậu từ chối, lại càng ra sức khiến bản thân rơi vài giọt nước mắt.
“Anh ơi! Đại ca! Nói thật chứ, nếu em đi một mình thì chắc chắn chết luôn! Cầu xin anh, cứu em với… Em còn chưa muốn chết đâu…”
Phương Hà khẽ thở dài:
“Thôi được rồi, cậu đi theo tôi. Nhưng tôi nuôi mấy đứa nhỏ này, chúng còn phải đi tìm thức ăn tiếp. Đợi bọn nó ăn no rồi tôi mới quay về.”
Trương Diên Thuận lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Không thành vấn đề, đại ca!”
Phương Hà rất muốn bảo: tôi không phải anh của cậu, anh cậu chắc đang ở doanh trại cơ… nhưng giờ cũng lười nói mấy chuyện đó.
“Đi thôi, tụi mình đi tìm chỗ khác xem còn con nào nữa không.”
Hắc Lê thong thả liếm móng vuốt, còn Nguyên Lang và Nguyên Nhị thì liếm miệng, liếm lông cho nhau, trên lông vẫn còn vương vết máu.
“À đúng rồi đại ca, em tên là Trương Diên Thuận. Anh tên gì?”
“Phương Hà.”
“Phương ca!”
Phương Hà: “……”
Trương Diên Thuận đi theo đến đầu ngã rẽ thì thấy túi đồ mua lúc nãy do quá sợ hãi nên vứt đó, bèn hí hửng chạy tới nhặt lại, rồi lại vội vã chạy về đứng sau lưng Phương Hà.
“Ngại quá anh ơi, em đói quá…”
Phương Hà: “Không sao, ăn đi .”
Từ lúc vừa thoát khỏi nguy hiểm đến giờ, bụng Trương Diên Thuận vẫn luôn réo ầm ỹ, đói muốn xỉu.
Cuối cùng cũng được ăn, anh ta lấy bánh mì với sữa chua trong túi ra, vừa ăn vừa uống, ăn xong còn thở phào một hơi thật dài:
“Cứu mạng thật rồi…”