Chu Mỹ ôm mặt hét lên: “A—!!”

Không dám nhìn thêm lần thứ hai, chị bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức quay người bỏ chạy! Khi chạy xuống cầu thang còn vì hoảng loạn không nhìn đường mà vấp ngã, may mắn là lúc ngã chỉ còn cách tầng trệt hai bậc, dù ngã khá đau nhưng cũng không bị thương gì nghiêm trọng.

Còn Phương Hà thì dắt chó từ tốn đi xuống lầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn chị: “Đừng chạy loạn, đến lúc xảy ra chuyện thì đừng mong tôi giúp.”

Chu Mỹ vô cùng kinh ngạc: “Cậu… cậu sao lại…”

Trong mắt chị lấp đầy nước mắt: “Tại sao cậu không thấy sợ chút nào hết?”

Phương Hà chỉ nói một câu: “Đi thôi.”

Tại sao không sợ? Chuyện sớm đã quá quen thuộc rồi, còn sợ cái gì nữa?

Chu Mỹ thấy cậu thực sự rời đi, cũng không dám ở lại căn nhà kia thêm giây nào: “Báo cảnh sát rồi mà? Sao vẫn chưa thấy cảnh sát tới, chừng này thời gian rồi…”

Phương Hà hơi nheo mắt lại — cảnh sát? Làm gì còn tới nữa? Có khi bây giờ chính cảnh sát còn đang tự lo lấy thân, lấy gì bảo vệ người khác?

Dù sao thì họ cũng chỉ là người bình thường như tất cả mọi người, ai lại bắt họ đi liều mạng với thú biến dị chứ?

Nhưng mà phải nói, hiện tại vũ khí nóng vẫn còn có hiệu quả cao khi đối phó với động vật biến dị. Nếu đúng như suy đoán, thì giờ này có lẽ sự việc đã được báo cáo lên cấp trên rồi.

Chắc không lâu nữa quân đội sẽ tới tiến hành dọn dẹp.

Khi hai người quay lại chỗ Lâu Tinh Duệ, Chu Mỹ lập tức bật khóc: “Cảnh sát vẫn chưa đến! Đã hơn mười phút rồi đó! Trước giờ làm gì có chuyện họ đến chậm như vậy…”

Phương Hà lấy điện thoại ra, mở phần tin tức trong ngày. Theo lý thì giờ vẫn còn đọc được tin tức mới nhất.

“Xem đi, không phải chỉ có mỗi khu của chúng ta đâu. Toàn thành phố S, thậm chí là khắp cả nước đều đã xảy ra chuyện động vật tấn công và ăn thịt người. Nhiều tờ báo lớn đều đang đưa tin.”

Chu Mỹ và Lâu Tinh Duệ vội lấy điện thoại ra kiểm tra. Quả nhiên, vừa mở ứng dụng lên là thấy toàn bộ mục hot search đều bị tin tức về thú cưng giết người, tấn công người, ăn thịt người chiếm trọn.

Chu Mỹ càng xem càng thấy tuyệt vọng, tiện tay nhấn vào một video đang lên xu hướng: có người đứng từ tầng cao quay xuống cảnh dưới lầu. Một người đang đi đổ rác gặp một con chó nhỏ đang tản bộ, vốn dĩ chỉ là đi lướt qua nhau, không có chuyện gì xảy ra.

Thế mà đúng lúc đi lướt qua, con chó kia đột nhiên tấn công, ngoạm mạnh vào cổ người đó bằng hàm răng sắc nhọn. Máu bắn tung tóe. Người kia chỉ giật giật vài cái rồi bất động.

Tiếp theo là vô số video tương tự. Chu Mỹ xem từng cái một, trong lòng mỗi lúc một rối bời: “Sao có thể như vậy? Sao lại thành ra thế này?”

Phương Hà nhận lại dây dắt chó từ tay Lâu Tinh Duệ: “Hay là chúng ta đừng đứng đây nữa, em đoán cảnh sát hôm nay chắc không tới đâu.”

Lâu Tinh Duệ gật đầu, xoay người định rời đi. Sau khi xem chừng đó video, anh bắt đầu lo cho ba mẹ mình — hai người đó đang ở nhà cùng con mèo đen. Nếu lỡ con mèo nổi cơn điên thì sao? Dù sao, tuy nó từng cứu mẹ mình, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Phương Hà cũng đi theo sau — dù gì Hắc Lê vẫn còn ở nhà họ, cậu cũng cần đưa nó về.

Chu Mỹ thấy hai người họ một trước một sau rời đi, cũng muốn theo, nhưng khi thấy con chó bên cạnh Phương Hà — một trong hai con nhìn rất giống con chó vừa cắn chết người trong video — thì sợ chết khiếp, toàn thân cứng đờ đứng yên tại chỗ. Mãi đến khi không còn thấy bóng hai người nữa, chị mới dám thở ra một hơi.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại bất giác rơi xuống nửa bàn tay của bạn mình đang nằm giữa bụi cỏ.

“Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”

Vừa lẩm bẩm xin lỗi, chị vừa quay người bỏ chạy, chạy thẳng về nhà, khóa chặt tất cả cửa sổ, kéo rèm kín mít không chừa một khe hở, rồi ôm chăn chui vào trong tủ quần áo.

Sau khi chắc chắn bản thân đã an toàn, chị mới thở phào nhẹ nhõm. Nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được mà rơi xuống.

“Sao lại thành ra thế này…”

Phương Hà tới trước biệt thự nhà họ Lâu, nhưng không vào trong. Dù sao trong tay cậu vẫn còn hai con chó, đối với người bình thường, chúng cũng là mối nguy hiểm tiềm tàng.

Nhưng cậu đã có chuẩn bị từ trước rồi.

Bởi vì vẫn còn rất nhiều thú cưng có thể bảo vệ chủ nhân, không tấn công người khác, lại còn rất nghe lời.

Lâu Tinh Duệ thấy Phương Hà đứng ngoài cửa, cũng không mở miệng mời cậu vào: “Chờ một lát.”

Phương Hà cũng chẳng để tâm, cứ thế đứng yên ngoài cửa. Nguyên Lang và Nguyên Nhị ngồi bên cạnh cậu, thân hình nhỏ bé lông xù trông vô cùng đáng yêu.

Phương Hà cúi người vuốt ve đầu chúng với vẻ cực kỳ hài lòng. Rất nhanh sau đó, nhà họ Lâu có người ra mở cửa — chính là Lưu Đồng. Cô đứng ở cửa vẫy tay với cậu: “Phương Hà à, vào nhà đi! Tên nhóc thúi kia dám để cháu đứng ngoài cửa, cô vừa dạy cho nó một trận rồi, đừng giận nó nha.”

Phương Hà lắc đầu, dắt theo hai con chó từ tốn bước vào: “Không sao đâu, cô Lưu. Cháu hiểu mà, dẫu sao bây giờ thú cưng của mọi người đều mất tích cả, chỉ còn mỗi nhà cháu còn lại, anh ấy lo lắng cũng là chuyện dễ hiểu.”

Lưu Đồng vẫn có chút tức giận: “Sao mà giống nhau được chứ! Cháu đã cứu cô đấy!”

Phương Hà từ từ bước vào phòng, Hắc Lê cũng đã quay về trong lòng cậu. Cậu ngồi xuống ghế sô-pha, thấy Lâu Tinh Duệ — hiếm khi nào trưng ra gương mặt cau có như vậy — bưng một ly nước đến cho mình.

Ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, còn nói một câu “Cảm ơn”, nhưng trong lòng thì cười tít cả lên.

Lâu Quốc Quân lên tiếng: “Vẫn phải cảm ơn cháu đã cứu A Đồng, nếu có chuyện gì xảy ra … chú thật không biết phải làm sao. Bây giờ bên ngoài giống như qua một đêm là thay đổi hết cả rồi, không biết lúc nào sẽ lan tới khu mình…”

Lưu Đồng tiếp lời: “Không phải là đã lan đến rồi sao? Người cũng đã chết rồi đó!”

Phương Hà gật đầu: “Vừa nãy cháu có cùng một cô gái đi tìm bạn của cô ấy. Người đó đúng là bị con mèo trắng cắn chết, hơn nửa thi thể đã bị ăn mất. Xác hiện giờ vẫn còn trong nhà.”

Lưu Đồng hít mạnh một hơi lạnh: “Trời ơi! Vậy phải làm sao đây? Chỉ tính riêng thành phố S thôi đã có biết bao nhiêu người nuôi thú cưng, từng con từng con gộp lại… đến lúc đó ai mà ngăn được chứ…”

“Với lại… sáng sớm có người ra ngoài nói là đi làm, không biết bây giờ còn mấy người sống sót…”

Phương Hà nói: “Không sao đâu, đừng lo quá. Cháu nghĩ quốc gia sẽ không làm ngơ đâu, chắc chắn quân đội sẽ phối hợp với cảnh sát. Đến lúc đó sẽ tiến hành thanh trừng động vật trong thành phố.”

Lưu Đồng gật đầu, sắc mặt dịu lại một chút, nhưng rất nhanh lại thấp thỏm: “Nhưng mà… còn đám thú cưng của cháu thì sao? Nếu lỡ họ ra lệnh tiêu hủy toàn bộ động vật thì…”

Phương Hà lắc đầu: “Không đâu. Cháu nghĩ họ sẽ điều tra chuyện này kỹ hơn chúng ta nhiều. Nếu có rất nhiều động vật tấn công người, vậy chắc chắn cũng có những con bảo vệ người. Nếu đến cả việc phân biệt điều đó cũng không làm được…”

Đến lúc đó, cậu sẽ đưa mèo chó của mình rời khỏi thành phố S, đến vùng quê xung quanh cũng được. Dù sao cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Có điều là, số vật tư cậu tích trữ đều nằm ở đây. Nếu có thể ở lại thì vẫn tốt hơn, nhưng thật ra cũng không phải chuyện không giải quyết được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play