Lời này của Vân Vũ Nhu, rất nhiều người có mặt vẫn còn nhớ.

Trong nháy mắt, những lời tâng bốc trên đại điện đột ngột im bặt.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Nam Vãn Yên có thêm vài phần dò xét.

Nam Vãn Yên cười lạnh, liếc nhìn Vân Vũ Nhu yếu đuối một cái, trong lòng chợt dâng lên một tia lạnh lẽo.

Vân Vũ Nhu, người không phạm ta, ta không phạm người!

Nếu Vân Vũ Nhu năm lần bảy lượt ngáng chân nàng, cản trở nàng về nhà gặp các con, vậy thì đừng trách nàng nổi giận!

Sau một buổi cung yến, sự nhẫn nại của nàng đối với con trà xanh nhỏ này đã đến giới hạn!

Bỗng nhiên, Nam Vãn Yên nhìn về phía Thái hậu cũng đang nghi hoặc, dịu dàng cất tiếng.

"Thái hậu tổ mẫu, 'Phổ Nhã' này quả thực không phải một mình Yên nhi tặng người, mà là phụ thân con, nhờ con thay mặt cả Thừa tướng phủ, dâng lên người làm lễ mừng thọ."

Nghe vậy, Vân Vũ Nhu kinh ngạc.

Nàng không ngờ Nam Vãn Yên lại lôi cả Thừa tướng phủ vào cuộc.

Nhưng chỉ cần lúc này Nam Kỳ Sơn không nhận tấm lòng này, Nam Vãn Yên sẽ không có cách nào thoát tội!

Nam Khinh Khinh nheo mắt lại.

Sao có thể, nếu cha nàng thật sự có bảo vật như vậy, sẽ không bao giờ đem ra tặng người!

Nhưng Nam Kỳ Sơn lại đứng dậy, đi đến trước mặt Thái hậu, cung kính nói:

"Thừa tướng phủ chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh công, Dực Vương phi có lòng. Vi thần và Dực Vương phi đều cung chúc Thái hậu nương nương, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"

Ông ta bất ngờ bị Nam Vãn Yên nhắc đến, cũng sững sờ một lúc.

Tuy người tinh mắt đều biết, đây chính là món quà Nam Vãn Yên tặng, không nói đến việc nàng làm sao có được thần thảo, cho dù thật sự có, làm sao nỡ lòng đem tặng người khác.

Nhưng lúc này nàng đã nhắc đến Thừa tướng phủ, Nam Kỳ Sơn cũng thuận nước đẩy thuyền, nhận lấy tấm lòng này.

Dù sao lợi ích đến tay, ông ta cũng chưa ngốc đến mức không cần.

Thái hậu vừa nghe, lại càng vui như nở hoa:

"Tốt, tốt, tốt! Thừa tướng phủ thật khiến ai gia vui mừng!"

Nam Vãn Yên nhìn thấu mọi chuyện, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.

Năm năm qua, tại sao Nam Kỳ Sơn lại không quan tâm đến nàng, nàng tạm thời không biết, nhưng Thừa tướng phủ xét cho cùng vẫn là nhà mẹ đẻ của nàng, một người vinh thì cả nhà vinh, một người nhục thì cả nhà nhục, nàng hiểu rất rõ.

Nếu không, vừa rồi Nam Kỳ Sơn cũng sẽ không lên tiếng vì nàng. Vì vậy, lợi ích này, cứ coi như là báo đáp Thừa tướng phủ.

Nam Vãn Yên đang đắc ý với kế hoạch của mình, thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, như mang theo mối thù không đội trời chung, muốn ăn tươi nuốt sống nàng!

Nàng nhíu mày quay lại, lập tức thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Mặc Hàn đang bắn về phía mình, hận không thể giết chết nàng ngay lúc này!

Vừa nghĩ đến mẫu phi đến nay vẫn chưa tỉnh, Cố Mặc Hàn đã hận không thể lập tức chém đầu Nam Kỳ Sơn để thị chúng.

Rõ ràng, Nam Vãn Yên bao nhiêu năm nay không hề liên lạc với Thừa tướng phủ, Thừa tướng phủ cũng chẳng hề quan tâm đến nàng.

Vậy mà hôm nay hai người lại một xướng một họa, cha hiền con thảo!

Là hắn đã quên, một nữ nhân lòng dạ độc ác như Nam Vãn Yên, vốn dĩ cùng một giuộc với Nam Kỳ Sơn, sao có thể không liên lạc!

Nam Vãn Yên bị hắn nhìn đến dựng cả tóc gáy.

Ồ, là nàng đã quên.

Cố Mặc Hàn và Thừa tướng phủ có mối thù sâu như biển máu.

Vẫn nên sớm hòa ly thì hơn, nếu không sớm muộn gì nàng cũng chết trong tay Cố Mặc Hàn.

Mọi người lặng lẽ nghe Thừa tướng và Nam Vãn Yên được khen ngợi, trong lòng cũng hiểu, đêm nay Nam Vãn Yên thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Sẽ có người càng thêm căm ghét nàng, nhưng Thái hậu chắc chắn sẽ càng thêm yêu thích nàng.

Thái hậu quả thực hài lòng với Nam Vãn Yên đến không thể hài lòng hơn.

Nhưng vừa nghĩ đến thái độ của Cố Mặc Hàn đối với Nam Vãn Yên, bà lại nói với hắn bằng giọng điệu thấm thía:

"Dực Vương à, ngươi xem đứa trẻ ngoan như Yên nhi, ngươi có đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai! Ngươi thật sự nên đối xử tốt với Yên nhi, không thể tiếp tục bạc đãi nó như trước! Hơn nữa hai người đã thành hôn năm năm rồi, cũng nên có một đứa con!"

Nghe vậy, đôi đồng tử đen như mực của người đàn ông phủ đầy sương lạnh, hắn trừng mắt nhìn Nam Vãn Yên.

Con cái, Nam Vãn Yên đã sinh hai đứa rồi!

Chỉ là vẫn chưa xác định được, đó có phải là con của hắn hay không mà thôi!

Tay Nam Vãn Yên cũng run lên bần bật, nhưng mắt nàng chợt lóe lên, cười nói:

"Vâng, Thái hậu nói phải, tôn tức và Vương gia sẽ cố gắng."

Nói đoạn, tay nàng còn làm bộ làm tịch khoác lên cánh tay hắn. Cố Mặc Hàn tức giận vô cùng, muốn hất tay nàng ra, nhưng Nam Vãn Yên lại nắm rất chặt, không cho hắn cơ hội.

Người đàn ông hung hăng trừng mắt nhìn Nam Vãn Yên, nàng chỉ cười với hắn, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy:

"Nếu ngươi không muốn bị Thái hậu tiếp tục hỏi về chuyện con cái, thì hãy phối hợp với ta."

Nếu không phải vì muốn che giấu thân thế của hai đứa nhỏ ở nhà, nàng mới không thèm chạm vào hắn, chỉ muốn dĩ hòa vi quý mà thôi!

Cố Mặc Hàn cười lạnh một tiếng, nhìn về phía xa.

Thừa tướng phủ nhờ ánh hào quang của Nam Vãn Yên, bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý trên đại điện.

Mà Tướng quân phủ, vốn bất hòa với Thừa tướng phủ, nhìn vẻ mặt đắc ý của mọi người trong Thừa tướng phủ, không khỏi tức giận sôi người.

Đột nhiên, Đại tướng quân Vân Chấn Tung lên tiếng, mang theo sát khí.

"Nói đến đây, Vũ Nhu nhà chúng ta cũng đã đến ngày vào Dực Vương phủ rồi. Vũ Nhu, con phải học hỏi Dực Vương phi nhiều vào, hiếu thuận với Thái hậu, và cung kính với Hoàng thượng, Hoàng hậu."

Trong nháy mắt, không khí cả đại điện lạnh đến đóng băng, quỷ dị và yên tĩnh đến đáng sợ!

Lại dám nhắc đến chuyện Dực Vương cưới trắc phi vào lúc Thừa tướng phủ đang đắc ý nhất? !

Vân Vũ Nhu đè nén sự ghen ghét đối với Nam Vãn Yên, khẽ đáp:

"Vâng, cữu cữu, Nhu nhi xin ghi nhớ lời dạy của cữu cữu, vào Dực Vương phủ, nhất định sẽ học hỏi Vương phi thật tốt..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play