Cao quản gia vội vàng bẩm báo.

Đêm Thẩm Dư bị hành thích, Cố Mặc Hàn đã phái ông âm thầm điều tra tung tích đám thích khách đó.

Nhưng đám thích khách này rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ võ công cao cường mà hành sự cũng kín kẽ không một kẽ hở, khiến ông phải tra xét rất lâu mới có được manh mối.

"Lão nô đã theo lệnh Vương gia, cho người vẽ lại hình dạng vũ khí mà người miêu tả, điều tra ra được đám thích khách đó đều xuất thân từ..."

Nói đến đây, Cao quản gia đột nhiên dừng lại.

Ông lúc này mới thấy Nam Vãn Yên đang đứng trong góc tối.

Cố Mặc Hàn liếc Nam Vãn Yên một cái, thấy đôi mắt nàng lúc này cũng đang nhìn thẳng vào Cao quản gia, bèn trầm giọng nói tiếp:

"Đám thích khách đó xuất thân từ đâu? Chẳng lẽ trên mảnh đất Tây Dã rộng lớn này, còn có người mà Dực Vương phủ ta không dám đắc tội? Khiến ngươi phải sợ hãi đến vậy!"

"Thưa Vương gia, những thích khách đó đều xuất thân từ... từ Thừa Vương phủ ạ..."

Cao quản gia dè dặt nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Mặc Hàn.

"Dựa trên miêu tả của Vương gia, lão nô đã xác nhận lại nhiều lần, phát hiện loại đao mà đám thích khách đó sử dụng, trên khắp Tây Dã này chỉ có Thừa Vương phủ mới có, cho nên..."

Cố Mặc Hàn vừa nghe ba chữ "Thừa Vương phủ", sắc mặt lập tức sa sầm.

Nam Vãn Yên nghe xong, lạnh lùng cười một tiếng:

"Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cố Mặc Hàn, đến nước này rồi ngươi còn định mềm yếu đến bao giờ?"

Nàng đã sớm biết, dù thích khách do ai phái tới, thì xét cho cùng, kẻ đó chắc chắn muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Trước kia nàng không chắc, kẻ muốn giết mình rốt cuộc là tỷ tỷ của nguyên chủ, Thừa Vương phi, hay là bạch nguyệt quang của Cố Mặc Hàn – Vân Vũ Nhu.

Bởi vì khi nguyên chủ còn sống, ân oán với hai người này nhiều không đếm xuể. Bây giờ nghe Cao quản gia nói, nàng đã biết kẻ nào muốn giết mình.

Nàng chỉ hơi thắc mắc, tại sao năm năm trước không ra tay, mà lại đợi đến năm năm sau?

Nghe vậy, Cố Mặc Hàn nhìn sâu vào mắt Nam Vãn Yên. Nàng không hề ngạc nhiên trước kết quả này, ngược lại còn như đã đoán trước được, thậm chí còn nghĩ đến những điều sâu xa hơn.

Đây không thể nào là cùng một người với Nam Vãn Yên mà hắn biết năm năm trước!

Nam Vãn Yên của năm năm trước ngu ngốc đến cùng cực, bây giờ không những ăn nói sắc sảo, thông minh hơn người, mà tâm tư cũng trở nên kín kẽ.

Hắn đánh giá một hồi lâu, rồi thu hồi ánh mắt, nói với Cao quản gia:

"Ngươi lui xuống tiếp tục điều tra, có tiến triển gì mới thì đến báo cho bổn vương. Nhớ kỹ, đừng đả thảo kinh xà."

"Vâng, Vương gia."

Cao quản gia nhận lệnh, cung kính lui ra.

"Nếu Vương gia không có việc gì, ta cũng về trước đây, kẻo hai đứa nhỏ thức giấc không thấy ta lại lo lắng."

Nam Vãn Yên định nghênh ngang rời đi.

Đột nhiên, Cố Mặc Hàn bắt lấy cổ tay nàng, kéo thẳng vào lòng.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dò xét, ẩn chứa sự nguy hiểm.

"Ngươi không phải Nam Vãn Yên. Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"

Tim Nam Vãn Yên chợt thắt lại. Đối diện với ánh mắt của hắn, nàng nhếch môi, cười.

"Ngươi có ý gì? Năm năm trước chính ngươi hạ lệnh, ném ta vào Tương Lâm viện, mặc kệ sống chết. Ta ngay cả cửa lãnh viện cũng chưa từng bước ra, bây giờ ngươi lại nói, 'ta' không phải là 'ta' ?"

"Hừ, ngụy biện!"

Giọng nói của hắn đầy uy nghiêm và chắc chắn, ngày một lạnh lẽo hơn:

"Ngươi có phải là Nam Vãn Yên hay không, bổn vương sẽ sớm biết thôi!"

Bỗng nhiên, hắn xé toạc phần áo trên vai trái của nàng!

"Xoẹt" một tiếng, âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên trong đêm tĩnh lặng.

Chỉ thấy trên làn da trắng nõn của Nam Vãn Yên có một vết sẹo không lớn không nhỏ, chính là vết thương do hắn dùng kiếm đâm mấy ngày trước.

Mới qua hai ngày mà vết thương đã gần như lành lặn.

Cố Mặc Hàn không kịp kinh ngạc, ánh mắt dời xuống, khi nhìn thấy vết bớt màu đỏ trên vai nàng, đồng tử hắn chấn động mạnh.

Người phụ nữ trước mắt, đích thực chính là người mà hắn hận thấu xương năm năm trước!

Vết bớt của nàng, năm năm trước hắn đã nhìn rất rõ.

Chẳng lẽ, nàng thật sự là Nam Vãn Yên, chỉ là tính cách đã thay đổi hoàn toàn?

Nỗi nghi ngờ trong lòng Cố Mặc Hàn vừa lắng xuống.

Đột nhiên "Chát" một tiếng!

Trên mặt hắn đột nhiên đau rát, hắn lập tức giận không kìm được:

"Nam Vãn Yên!"

Chưa từng có ai dám đánh hắn hết lần này đến lần khác!

Nam Vãn Yên quả thực đang thách thức giới hạn của hắn!

Nhưng Cố Mặc Hàn phẫn nộ, Nam Vãn Yên còn phẫn nộ hơn!

Nàng siết chặt cổ áo mình, như thể vừa phải chịu đựng sự sỉ nhục tột cùng, hốc mắt thậm chí còn ngấn lệ.

"Cố Mặc Hàn, ngươi đồ lưu manh thối tha! Vô sỉ! Hạ lưu!"

Bộ dạng nàng như bị người ta lăng nhục, bờ vai lộ ra làn da trắng nõn. Cố Mặc Hàn vốn đang tức giận ngùn ngụt, thấy vậy lại có chút chột dạ.

Trong một khoảnh khắc, hắn thật sự cảm thấy mình chính là "tên lưu manh thối tha" trong miệng nàng.

"Ngươi luôn miệng nói ghét ta, nhưng lại động tay động chân với ta! Còn xé áo của ta! Ta xem như đã hiểu, ngươi chính là một tên ngụy quân tử mặt người dạ thú! Nói, có phải ngươi thèm muốn thân thể của ta không!"

Nam Vãn Yên vô cùng kích động, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng.

Cố Mặc Hàn nhất thời không biết nói gì, lắp bắp:

"Nói bậy! Bổn... bổn vương mới không thèm để ý đến ngươi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play