Cố Mặc Hàn vén rèm xe, ánh mắt hắn và Thẩm Dư, người đang đánh xe, đều bị hai bé gái trên tường vương phủ thu hút.
Thẩm Dư không nhịn được nói:
"Vương gia, hình như phủ ta có trộm, là... hai bé gái xinh đẹp sao?"
Ánh mắt Cố Mặc Hàn đột nhiên nheo lại.
Phải rồi, lính gác vương phủ của hắn lơ là từ khi nào mà đến hai đứa trẻ cũng có thể trèo tường?
Hơn nữa, hai bé gái kia lại khiến hắn có một cảm giác thân thiết đến lạ...
Cố Mặc Hàn không kìm được mà bước xuống xe, sải bước về phía hai tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác. Thẩm Dư dừng xe ngựa, vội vàng đi theo sau.
"Các ngươi là con nhà ai? Vương phủ của bổn vương chưa bao giờ tiếp đón trẻ con, còn không mau xuống đây!"
Cô bé tết tóc hai bím nhìn thấy Cố Mặc Hàn, đôi mắt không khỏi sáng lên, giọng nói non nớt:
"Suỵt, vị công tử này, xin hãy nói nhỏ một chút. Chúng ta đang lén trốn ra ngoài, ngươi có thể ôm muội muội ta xuống được không? Ai nha, ngươi còn có xe ngựa nữa, nếu mẫu thân chúng ta không mua được xe ngựa, xe của ngươi có thể bán cho chúng ta không?"
Lén trốn ra ngoài?
Còn muốn mua xe ngựa của hắn?
Trong lòng Cố Mặc Hàn tràn ngập kinh ngạc và nghi ngờ.
Chẳng lẽ hai đứa trẻ này là từ trong vương phủ của hắn đi ra?
Thị vệ Thẩm Dư càng thêm kinh hãi, trời ạ, vương phủ lại xuất hiện hai tiểu oa nhi, các nàng còn tuyên bố muốn mua cỗ xe ngựa siêu sang làm bằng gỗ lim, trị giá ngàn vàng của vương gia nhà hắn!
Tiểu Bao Tử bám trên tường, lo lắng đến hai mắt đỏ hoe, vội vàng cầu cứu cô bé bên dưới:
"Tỷ tỷ, mẫu thân sắp về rồi, lỡ chúng ta bị phát hiện thì phải làm sao!"
Cố Mặc Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử đỏ bừng, má phồng lên, đáng yêu đến mức khiến người ta tan chảy!
Đây rốt cuộc là con nhà ai mà đáng yêu đến thế!
Hoàng thất Tây Dã trước nay nam đinh luôn thịnh vượng, mong ngóng có được một nữ nhi mà mãi chẳng thành.
Nếu chuyện này để Thái hậu và Hoàng thượng nhìn thấy, e là sẽ lập tức đưa về cung mất!
Lúc này, Tiểu Chưng Giảo tết tóc hai bím đột nhiên vươn tay níu lấy ống tay áo của Cố Mặc Hàn, giọng điệu lo lắng:
"Công tử, làm phiền ngài mau ôm muội muội ta xuống đi, chúng ta đã chờ ngày này rất lâu rồi!"
Cố Mặc Hàn nhướng mày, đáy mắt thoáng qua vài tia kinh ngạc.
Hai tiểu nha đầu này rõ ràng là từ trong tường vương phủ đi ra, lại nói "chờ ngày này, đã chờ rất lâu", chẳng lẽ hai đứa bé này là người trong vương phủ của hắn? !
Cố Mặc Hàn nheo mắt nhìn Tiểu Chưng Giảo, trong lòng có cảm giác yêu thích khó hiểu, nhưng vẫn cố làm ra vẻ nghiêm nghị hỏi:
"Tại sao bổn vương phải giúp các ngươi? Mẫu thân của các ngươi là ai?"
Lại dám hỏi thăm mẫu thân là ai, Tiểu Chưng Giảo lập tức cảnh giác.
Vào thời điểm mấu chốt sắp cao chạy xa bay này, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Vẻ mặt đáng thương lấy lòng của nàng lập tức thay đổi, cố ý nói:
"Không giúp thì thôi, cứ tưởng người ngồi xe ngựa sang trọng phải là quân tử tốt bụng gì chứ, không ngờ ngay cả việc nhỏ cũng không chịu giúp, hừ."
Nói rồi, nàng bắt đầu đưa tay muốn trèo lên tường:
"Tiểu Bao Tử, ngươi chờ đó, tỷ tỷ đến cứu ngươi đây."
Cố Mặc Hàn hơi sững người, không ngờ tiểu nha đầu lại có phản ứng như vậy.
Tính tình giống hệt hắn lúc nhỏ, trời không sợ đất không sợ.
Thẩm Dư đứng bên cạnh sợ đến run rẩy, đây rốt cuộc là hai vị tiểu tổ tông từ đâu đến, lại dám mắng vương gia tôn quý, chiến công hiển hách chưa từng thất bại của bọn họ? !
Tiểu Bao Tử cũng không dám cầu xin Cố Mặc Hàn nữa, nàng rưng rưng nước mắt cắn môi, vươn tay về phía Tiểu Chưng Giảo:
"Tỷ tỷ, nắm lấy tay ta."
Ai ngờ, chân nàng trượt một cái, cả người lộn nhào xuống dưới:
"A— "
Đồng tử của Cố Mặc Hàn đột nhiên co lại, hắn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Tiểu Bao Tử vào lòng, đồng thời cũng xách cổ áo Tiểu Chưng Giảo đang thoăn thoắt trèo tường lên, không cho nàng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
"Tiểu nha đầu lanh mồm lanh miệng, bổn vương ngược lại muốn xem, mẫu thân của các ngươi rốt cuộc là ai!"
Nói xong, hắn liền mang theo các nàng sải bước vào trong vương phủ.
Tiểu Chưng Giảo và Tiểu Bao Tử kịp phản ứng, lập tức giãy giụa, đồng thanh nói:
"Không muốn, thả chúng ta ra, chúng ta không muốn quay về!"
Mẫu thân sắp về rồi, các nàng không thể gây chuyện, nếu không sẽ không đi được!
Thế nhưng Cố Mặc Hàn hoàn toàn phớt lờ lời của hai tiểu nha đầu, đi thẳng vào vương phủ.
Cùng lúc đó, Nam Vãn Yên trong trang phục tỳ nữ, trà trộn vào đám người từ cửa sau để vào vương phủ, trở về lãnh viện của mình.
"Tiểu Bao Tử, Tiểu Chưng Giảo, mau theo mẫu thân đi, đã tìm được xe ngựa rồi..."
Nàng đi một vòng quanh Tương Lâm viện mà không thấy bóng dáng hai tiểu nha đầu đâu.
Gọi thế nào cũng không thấy ai.
Nam Vãn Yên trong lòng hoảng hốt:
"Tiểu Chưng Giảo? Tiểu Bao Tử? Mau ra đây, đừng dọa mẫu thân!"
Hôm nay ba mẹ con họ đã lên kế hoạch trốn khỏi nơi quỷ quái này. Nàng lẻn ra ngoài tìm xe ngựa trước, để hai tiểu nha đầu chờ trong phủ, không ngờ hai đứa lại biến mất!
Sao lại thế này, có phải ai đã bắt con của nàng đi rồi không!
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng của Tiểu Chưng Giảo:
"Ngươi đừng có bắt chúng ta, mau buông ra, buông ra..."
Nam Vãn Yên đột nhiên quay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ vừa quen thuộc vừa xa lạ đang ôm hai đứa con gái của nàng với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Nam Vãn Yên lập tức nổi giận.
Tên cặn bã chết tiệt này, năm năm trước cưỡng bức nàng thì thôi, còn suýt nữa dìm chết nàng trong hồ tắm!
Sau đó lại mặc kệ sống chết của nàng, nhốt nàng vào lãnh viện, bây giờ còn dám bắt hai đứa con của nàng!
Đúng là đáng chết!
Nàng lao về phía hắn:
"Cố Mặc Hàn, ngươi thả chúng nó ra— "