Bách Trạch nhìn Hứa Du Du mặt đang nhăn nhó như bánh bao, nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi dịu dàng cười: “Đừng lo nhiều quá, chẳng phải thầy Dư cũng đang tìm cách điều tra sao? Ít nhất hiện tại thiết bị định vị vẫn có tác dụng rất lớn với người nhiễm, mà mấy thiết bị đó đều do Chính phủ giám sát phát triển, chắc trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Ánh mắt Hứa Du Du sáng lên, cô bỗng nhớ lại cảnh tượng của Bách Trạch trong ảo cảnh, kéo tay anh lại nhìn chăm chú: “Anh cũng có dị năng phải không? Phát hiện từ khi nào thế? Sao anh không nói với em chứ?”
Bách Trạch hạ tầm mắt nhìn Hứa Du Du đang hơi cúi đầu, ánh chiều tà xuyên qua ô cửa hôn lên hàng mi cô, mềm mại mà lặng lẽ. Những ngón tay thon mảnh đang nắm lấy tay anh, nơi đáy tim Bách Trạch dường như có một dòng ấm áp chảy qua, nhịp đập cũng bắt đầu loạn lên.
Từ rung động khi gặp cô năm mười sáu tuổi, đến bây giờ đã sáu năm trôi qua, từng nghĩ sau khi yêu nhau thì có thể nắm tay đi đến cuối đời. Ai ngờ giữa chừng lại khúc khuỷu gian nan đến thế. Ánh mắt anh rơi xuống chiếc thiết bị thông minh đen viền vàng trên cổ tay, ánh nhìn trở nên dịu đi vài phần.
Nếu em cũng không hoàn toàn vô cảm… thì anh không muốn tiếp tục tự giam mình nữa.
Vốn dĩ anh cũng không phải người tốt gì.
Bách Trạch chớp mắt một cái, giọng hơi buồn bã: “Anh sợ em cảm thấy anh là quái vật nên không dám nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT